Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 170: Ngưu tầm ngưu mã tầm mã



“Là ai?”

Trong lòng tôi lờ mờ có đáp án, thế nhưng lại không biết cái suy đoán này có đúng hay không.

“Có vài chuyện, vài câu không thể nói rõ được, tôi dẫn cô đến nơi có thể ăn uống, chúng ta ngồi xuống từ từ nói nhé.”

Cái chỗ có thể ăn uống chút gì đó mà Quý Long nói, chính là quán bar.

Có điều quán bar này và những chỗ trước đây tôi đến không giống nhau, ở đây rất yên tĩnh.

Giữa sân khấu, nữ ca sĩ đang hát, dưới sân khấu, mọi người đang yên lặng lắng nghe.

Ánh mắt của Quý Long luôn nhìn về phía cô ca sĩ đang hát ở trên sân khấu kia, khiến cho ánh mắt của tôi cũng bị thu hút.

Vừa nhìn tôi mới bừng tỉnh phát hiện ra, cái cô ca sĩ đang ở trên sân khấu kia, và Quý Vương Nhung rất giống nhau. Cái dung mạo này, đều có nét ý vị của cô ta.

“Cái cô ca sĩ kia rất giống Quý Vương Nhung.” Tôi không nhịn được mở miệng nói.

“Đúng vậy.” Quý Long cười cười, ánh mắt dịu dàng lại nhìn về phía đó.

Trong lúc đang ngẩn ngơ, tôi cảm thấy tâm trạng trong ánh mắt của anh ta thật phức tạp và nặng nề.

“Anh và Quý Vương Nhung rất thân sao?” Tôi hỏi.

Anh ta cười cười, thu tầm mắt lại, nói với tôi: “Không chỉ dừng lại ở thân, cô ấy là em gái tôi.”

Lúc này tôi mới nhớ ra, anh ta và Quý Vương Nhung, đều họ Quý.Vòng tròn của nhà quyền thế chính là một điểm to như vậy, hai người cùng họ, ít nhiều cũng sẽ có chút quan hệ.

“Em ruột?” Tôi lại hỏi một câu.

Quý Vương Nhung bây giờ đối với tôi mà nói, là một nhân vật rất nguy hiểm. Sau khi biết được quan hệ phiền não này, mục đích Quý Long đến tìm tôi, lại càng thêm đáng nghi hơn. Lục Nguyên Đăng là em rể của anh ta, mà anh ta cũng biết mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng. Anh ta tại sao không lựa chọn nói mọi chuyện cho Quý Vương Nhung nghe?

Quý Long lắc lắc đầu, nói: “Tôi là con nuôi nhà họ Quý. Tính cách Vương Nhung kiêu ngạo như vậy, thực sự không thể nào coi tôi là anh ruột được. Có điều, tôi cũng chưa từng nghĩ đến, coi nó là em tôi.”

Lời của anh ta, làm đầu óc tôi trở nên mơ hồ không hiểu được chuyện gì đang diễn ra nữa.

Lúc nghe anh ta nhắc đến Quý Vương Nhung, giọng điệu rất ấm áp. Tôi còn tưởng tình cảm hai người họ rất tốt, bây giờ nhìn lại, hình như không phải như vậy. Đây là nguyên nhân Quý Long không nói chuyện của tôi và Lục Nguyên Đăng cho Quý Vương Nhung sao?

“Vậy anh đến đây tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?” Tôi hỏi Quý Long.

Quý Long cười cười, lúc này cô ca sĩ đó cũng đã hát xong một bài, đi về phía chúng tôi.

Quý Long lắc lắc đầu với cô ta, cô ta lại quay đầu đi ra phía khác.

Trông cái bộ dạng này, Quý Long và cô ta chắc là tương đối thân quen. Cứ cảm thấy có chút gì đó kì lạ ở đây, nhưng tôi nhất thời không thể nói rõ.

“Tôi đến đây, là để nhắc cô hãy cố gắng nắm chặt lấy trái tim Lục Nguyên Đăng.”

Những lời của anh ta khiến tôi thấy rất bất ngờ.

Kể cả tình cảm giữa anh ta và Quý Vương Nhung không tốt, cũng đâu cần phải làm như vậy. Nếu như để cho Quý Vương Nhung biết, vậy chẳng phải sẽ hận anh ta đến chết sao?

“Tại sao?” Tôi không hiểu nổi mà hỏi.

“Bởi vì, tôi không muốn Quý Vương Nhung và Lục Nguyên Đăng ở bên nhau. Lục Nguyên Đăng ngoài việc mang đến đau khổ cho cô ấy, thì chẳng còn cái gì khác nữa.” Quý Long nói.

“Anh hận Quý Vương Nhung?”

Sự hoài nghi trong lòng, cuối cùng cũng là hỏi ra.

Quý Long nhìn tôi khẽ cười, lắc lắc đầu nói: “Vừa hay ngược lại, tôi yêu cô ấy.”

Tôi giống như nghe được một chuyện vô cùng kinh khủng vậy.

Kể cả Quý Long là con nuôi của nhà Quý gia, thế nhưng trong vòng tròn quyền thế này, những việc như thế này, cũng đủ để được gọi là một vụ tai tiếng. Vậy mà anh ta lại thản nhiên nói trước mặt tôi như vậy, anh ta yêu Quý Vương Nhung?

Chả trách, chả trách cái dáng vẻ bám đuổi mãnh liệt như vậy của Lục Mạnh Khiết, anh ta cũng chưa từng động lòng. Hóa ra là trong lòng từ lâu đã có một người không thể thay thế ở đó rồi.

“Quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh và Lục Nguyên Đăng, đều là đồ điên.”

Một người bỏ mặc không thích người vợ như hoa như ngọc của mình, nhất định ra ngoài tìm phụ nữ.

Người còn lại có một người phụ nữ xinh đẹp như Lục Mạnh Khiết theo đuổi lại không chút động lòng, nhất định cứ thích em gái của mình.

Tôi bĩu bĩu môi, tiếp tục nói: “Thế nhưng rất xin lỗi, việc của anh, tôi không thể giúp nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.