Ký hợp đồng với YN, cũng tức là cơ hội hợp tác sẽ rất rất là nhiều. Trước đây bỏ qua một lần cơ hội, lần này tôi không muốn bỏ qua nữa.
Ở lại bên cạnh Lục Nguyên Đăng, đối với tôi mà nói thì thật sự quá đau khổ rồi.
Bộ phận thiết kế tổng cộng có một người, bản thân tôi rất muốn được tham gia nên đã viết tên mình lên.
Tống Trọng bắt đầu công tác kiểm phiếu, cuối cùng không ngờ số phiếu của tôi là cao nhất.
Chuyện này là điều tôi hoàn toàn không ngờ đến.
Tôi biết rõ nhân duyên của tôi trong công ty rất kém, nên vốn chẳng mang hy vọng gì, chứ không cũng không tự bỏ phiếu cho mình.
“Được rồi, thế người đi Pháp cứ chọn thế đi. Ninh Khanh, Thẩm Ninh, cả hai chuẩn bị một chút, máy bay tối nay sẽ cất cánh.”
Tống Trọng cười với tôi, có vẻ như còn vui hơn cả tôi.
Anh ta dừng lại trong phòng họp, sau khi mọi người đi hết mới nói với tôi: “Ninh Khanh, lần này em nhất định phải nắm lấy cơ hội. Anh biết em có thừa năng lực, chỉ cần em thành công, thì rời khỏi Lục Nguyên Đăng là chuyện rất dễ dàng.”
Tôi miễn cưỡng cười với anh ấy, nhưng lại chẳng thể nào vui nổi.
Rõ ràng là yêu một người lại phải nghĩ trăm nghìn cách để rời khỏi người đó, điều đó đối với tôi thì thật sự rất đau đớn.
Tôi gọi điện thoại cho Khương Hải, vừa nghe máy ccaauj liền thân mật gọi tôi bà xã.
“Đừng gọi linh tinh.” Tôi đè thấp giọng nói.
“Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, thì việc thành bà xã của anh chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Giọng nói của Khương Hải có vẻ rất vui. Xem ra, Lục Nguyên Đăng không có gây phiền phức cho cậu ấy. Thế thì tạm thời tôi cũng yên tâm chút.
Chỉ là, tôi phải giải thích thế nào cái chuyện dở khóc dở cười tối qua đây?
Tôi chỉ vì cứu cậu ấy chứ không phải thật sự muốn kết hôn với cậu ấy.
“Thật ra tôi…”
“Tối nay anh sẽ gọi lại cho em, bây giờ anh phải lên lớp rồi.”
Khương Hải nói xong, vội cúp điện thoại, khiến mấy câu nói của tôi đều nghẹn lại trong họng.
Tôi khẽ thở dài, quay người đi đến phòng uống nước để lấy một cốc cà phê.
Vừa đi đến cửa liền nghe thấy hai người đang khe khẽ nói nhỏ.
“Mị Long, cậu cũng bầu cho Ninh Khanh à?” Người nói là người ngồi bàn đối diện tôi, Ông Tuyết Nhạn. Là một người rất xinh đẹp, nhưng tài cán thì bình thường. Mỗi ngày thức dậy là đều trang điểm, trong đầu chỉ toàn là làm sao để cua được Tống Trọng.
“Chứ sao nữa? Thẩm Ninh cũng bảo bầu cô ta rồi, thì tớ chỉ làm theo chứ sao. Nhưng thật không hiểu nổi cô ta nghĩ sao, cái cô Ninh Khanh ấy hại cô ta xấu mặt thế rồi, cô ta sao còn giúp cái cô đó chứ?”
Tôi sững sỡ ra đó.
Thật ra lúc Tống Trọng nói người có thể đi Pháp là tôi, tôi còn nghĩ là anh ấy giở trò. Nhưng không ngờ Thẩm Ninh mới là người giúp tôi.
Giống như Vương Mị Long nói vậy, cô ta hận tôi đến thế, sao lại giúp tôi cơ chứ?
“Thôi kệ đi, bên trên nói sao thì ta nghe vậy, thế chắc là không sai đâu. Dù sao chúng ta có đi cũng không giành được giải thưởng đâu, cứ để cho cái cô Ninh Khanh ấy đi mất mặt đi.”
Ông Tuyết Nhạn cười rồi đi cùng Vương Mị Long ra ngoài, lúc nhìn thấy tôi đứng ở cửa, hai người đều sững cả lại. Sau khi nhìn nhau thì vội vàng rời đi.
Tôi vốn muốn hỏi Thẩm Ninh tại sao lại giúp tôi, nhưng cả buổi chiều cô ta đều không ở công ty, sự nghi hoặc của tôi mãi cũng không thể hỏi được.
Sau khi tan làm, tôi về nhà thu dọn đồ đạc, liền vội đi đến sân bay.
Vừa mới đến cửa sân bay liền đụng phải Đường Nhật.
“Ninh Khanh, lâu rồi không gặp.” Đường Nhật thân thiết chào hỏi tôi.
Tôi mỉm cười đi qua, thì phát hiện Thẩm Ninh đang đứng cách đó không xa.