Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 57: Ngực cô quá lép



“A!”

Tôi hét lên một tiếng, đứng lên nhanh chóng lấy giấy ăn lau sạch cafe trên mặt.

Chỗ bị bỏng sưng tấy đau rát, tôi giương mắt nhìn người phụ nữ trước mặt tôi, chau mày.

Ngày hôm đó tôi và mẹ của Tống Trọng đến nhà anh ấy để tìm người phụ nữ của anh ấy, tôi nhớ dường như tên là Tô Thúy Yên.

“Cô điên rồi sao?”

Tôi giận dữ nhìn người phụ nữ trước mặt nói.

Vừa mở miệng, da bị kéo ra rất đau, tôi vội vàng gọi nhân viên đi lấy một ít đá.

“Con đàn bà ti tiện không biết xấu hổ! Không biết tự nhìn lại bản thân còn dám cướp người đàn ông của tôi!”

Vẻ mặt của Tô Thúy Yên vô cùng dữ tợn, không phù hợp với khuôn mặt đẹp đẽ của cô ta một chút nào.

Đúng là, phụ nữ chỉ cần dính vào chuyện của đàn ông là không tỉnh táo nổi.

Người uống cà phê xung quanh đều quay về phía chúng tôi nhìn, chờ xem kịch hay.

Người phục vụ đã lấy túi chườm nước đá đến, tôi đắp vào mặt mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tôi nói với người phụ nữ kia bằng giọng điệu khinh miệt: “Tống Trọng có thích cô hay không, trong lòng cô biết rõ. Đừng vì anh ta bỏ mặc cô mà đổ tội lên đầu tôi. Nếu cô muốn tìm tôi để nói lý thì cũng được thôi, nhưng bây giờ tìm Tống Trọng đến đây, để anh ta đến đây đối chất.”

Tôi chỉ hù dọa Tô Thúy Yên một chút mà cô ta đã sợ rồi.

Sau đó cô ta ngập ngừng liếc nhìn tôi, nói: “Làm gì có gì để nói chứ, lúc nãy tôi chỉ trượt tay thôi, nếu cô bị thương tôi có thể dẫn cô đi bệnh viện. Gọi Tống Trọng đến làm gì chứ.”

“Tôi muốn anh ta đến đưa tôi đi bệnh viện, không được sao?”

Tôi nhìn về phía Tô Thúy Yên cười, đắc ý nói.

Tô Thúy Yên lại tức giận nhưng lại không dám chọc tức tôi, nuốt cục tức vào trong rồi rời khỏi.

Nhưng mặt của tôi bị thương, không thể dễ dàng buông tha cho cô ta được.

Tôi kéo cánh tay của Tô Thúy Yên lại, nhét túi chườm đá trong tay vào trong ngực cô ta.

Đồ nhãi ranh dám đổ cà phê làm bỏng tôi thì tôi lại lấy túi chườm đá làm cho cô ta đông cứng lại thì thôi.

Thời tiết trời mưa vốn dĩ có chút lạnh, Tô Thúy Yên rùng mình một cái, lạnh đến nỗi gương mặt sợ hãi nhìn tôi.

Cô ta không ngờ rằng tôi lại có thể làm như vậy, xấu hổ không kịp.

Sau đó, một chuyện xấu hổ hơn lại xảy ra.

Cô ta mặc một chiếc váy liền, túi chườm đá lăn xuống dưới chân, “lạch cạch” một tiếng.

Trong lòng tôi vô cùng hả dạ nhưng lại giả bộ dáng vẻ xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi thấy cô tức giận như vậy nên mới dùng túi chườm đá hạ nhiệt cho cô một chút. Chỉ là không ngờ ngực cô lại lép như vậy, mới thế mà đã rớt xuống rồi. Tôi còn tưởng rằng chí ít cũng phải ở lại trên người cô mấy giây nữa chứ!”

Xung quanh truyền đến tiếng cười đùa của mọi người. Rất nhiều người đang chỉ tôi, dường như đồng tình với hành động của tôi vậy.

Bị tôi nói như vậy, mặt của Tô Thúy Yên tái lại, nghiến răng nghiến lợi nói với tôi: “Tiện nhân, lần sau nhất định sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.”

Nói xong, cô ta nhìn đám người náo nhiệt xung quanh rồi che ngực chạy trốn khỏi đó.

Tôi ôm khuôn mặt sưng đỏ thanh toán tiền rồi ra hiệu thuốc bên cạnh mua ít thuốc mỡ.

Bởi vì trời mưa nên khó gọi xe, mãi mới gọi được một chiếc xe taxi, lúc trở về Lục gia đã là mười giờ tối rồi.

Lục Nguyên Đăng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhìn chằm chằm vào tivi đến đờ cả người ra.

Tivi đang tắt, rốt cuộc anh ấy đang nhìn cái gì chứ? Nhìn hình ảnh đẹp trai của mình trên màn hình sao? Lục Nguyên Đăng trong ấn tượng của tôi hình như không đến mức tự sướng đến mức như vậy chứ?

Tôi nghi hoặc đi vào, mới vừa bước vào cửa, Lục Nguyên Đăng liền nhìn về phía tôi.

“Em đã đi đâu?”

Sắc mặt anh ấy u ám, từng bước đi về phía tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.