Lập tức, tôi hóa đá ở đó. Thảo nào, lúc nãy khi Tống Trọng thấy bọn họ, lại có vẻ muốn nói lại thôi như vậy.
Kỳ thực tôi không chỉ một lần từng nghĩ, Lục Nguyên Đăng có người phụ nữ của mình rồi.
Dù sao lần trước tại bệnh viện, tôi đã nhìn thấy anh ấy đỡ người phụ nữ bụng bầu.
Nhưng tôi không ngờ, anh ấy lại kết hôn rồi. Hơn nữa người phụ nữ này, và người phụ nữ bụng lớn lần trước còn không phải cùng một người.
Không rõ trong lòng cảm giác thế nào, tôi chỉ cảm thấy đầu ong ong lên.
Những tiếng động xung quanh, tất cả tôi đều không nghe được, chỉ có hai chữ “chồng ơi” này không ngừng đập vào trong đầu.
“Ninh Khanh, em không sao chứ?” Tống Trọng đẩy tôi một cái, có chút lo âu nhìn tôi.
“Không có việc gì, em đi toilet cái đã.”
Tôi từ chỗ ngồi đứng lên, lảo đảo đi tới phòng rửa tay.
Dọc theo đường đi, đụng đến mấy người liền.
Khi tôi rốt cuộc đứng ở trước gương, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt bên trong, mới cảm giác mình thật sự rất nực cười.
Thì ra, người thứ ba gặp vợ chính thức sẽ chật vật như vậy.
Tôi rửa mặt để bình tĩnh lại một chút, cũng may đồ trang điểm đều dùng loại chống nước, chỉ tô lại son môi, tôi thở sâu một hơi đi về.
Lục Nguyên Đăng nhìn thoáng qua chỗ tôi, tâm trạng trong ánh mắt quá mức phức tạp, tôi nhìn không hiểu.
Đại khái, là sợ vợ anh ấy biết sự tồn tại của tôi.
Tôi lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn qua cho anh.
“Yên tâm, em sẽ không để vợ anh biết em tồn tại.”
Cười khổ một cái, thả điện thoại di động lại vào túi. Tôi nghĩ tới lần trước lúc em gái Lục Nguyên Đăng nhìn thấy tôi rồi nói mấy lời kia, hiện tại hiểu hết rồi.
Hai giờ kế tiếp, tôi rất bình tĩnh, thậm chí không liếc mắt nhìn Lục Nguyên Đăng bên kia.
Hoặc có lẽ là, tôi tự động bỏ qua anh ấy và vợ.
Thật vất vả xem xong buổi biểu diễn, tôi đứng dậy, đi ra ngoài đầu tiên.
Tống Trọng đi theo đằng sau tôi, rõ ràng là có chút không yên tâm với tôi.
“Đi thôi, trở về khách sạn.” Tôi quay đầu cười cười với Tống Trọng.
“Đừng cười, rất khó coi.” Anh lạnh mặt nói với tôi.
Tôi đưa mắt nhìn phía sau anh, Lục Nguyên Đăng đã cùng vợ đi ra ngoài rồi.
Tâm trạng vợ anh ấy có vẻ rất tốt, ở bên cạnh anh cười tươi như hoa.
So sánh ra, biểu cảm của Lục Nguyên Đăng đã quá lạnh nhạt rồi.
“Đi lái xe đi, hơi lạnh, về ngủ thôi.” Tôi xoay người lại, ôm chặt thân thể trong gió.
Tống Trọng cởi áo khoác ra, khoác ở trên vai của tôi.
“Em chờ một chút, anh lập tức tới đây.”
Nói rồi anh ấy đi về phía bãi đỗ xe bên kia.
Lục Nguyên Đăng cũng đi lái xe rồi, người phụ nữ kia đứng bên cạnh tôi như đóa hoa kiều diễm nhất trong gió.
Giữa tôi và cô ấy có khoảng cách chừng hai ba mét. Khoảng cách gần như vậy, tôi mới phát hiện cô ấy thật cao gầy.
Vóc dáng khoảng 1m7, hơn tôi khoảng nửa cái đầu. Trước mặt cô ta, tôi quả thực muốn biến bé nhỏ thành bụi trần cho xong.
Trái tim, co rút lại.
Phát hiện tôi đang nhìn cô ta, cô gái quay đầu lại, nhìn tôi mỉm cười một cái.
Nụ cười như thế, cho dù tôi là một phụ nữ cũng suýt nữa bị hòa tan.
Vợ của Lục Nguyên Đăng quả nhiên là tuyệt sắc ngàn dặm mới tìm được một. Có người vợ xinh đẹp như vậy, vì sao anh ấy còn muốn tìm tới tôi?
Lẽ nào, thực sự giống như tục ngữ nói, vợ không bằng vợ bé, vợ bé không bằng vụng trộm?
Tống Trọng nhanh chóng lái xe qua đây, dừng trước mặt tôi.
Tôi lên xe, ánh mắt cũng nhịn không được xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau.
“Ninh Khanh, em chắc không phải là thích Lục Nguyên Đăng chứ?”
Lời Tống Trọng nói, làm tôi giật cả mình, tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Làm sao có thể. Em với anh ấy là bất đắc dĩ thôi. Chờ em giải quyết xong chuyện Ninh Uy Phước, lại trả hết tiền cho anh ấy, sẽ chặt đứt tất cả liên hệ với anh ấy.”
Tôi từ tốn nói.
Cũng chợt cảm thấy, nói như vậy, quá không có sức thuyết phục.
“Chỉ mong thế. Lục Nguyên Đăng anh ấy tuyệt đối không phải người em có thể yêu nổi.” Sắc mặt của Tống Trọng là vẻ nghiêm túc mà trước đây tôi chưa từng thấy: “Nếu như em có thể thiết kế ra vài đồ xa xỉ khá tốt, ước chừng chưa tới nửa năm, em có thể trả hết nợ cho Lục Nguyên Đăng. Nhưng trong lúc này, em tuyệt đối chớ có động lòng với Lục Nguyên Đăng.”
“Em biết. Em tự biết mình mà.” Tôi đáp.
Nơi con ti, lại cảm thấy ê ẩm chát chát.
Tôi coi cảm giác này là do sự xấu hổ và bất an khi gặp vợ chính thức.
Tống Trọng không nói gì nữa, lái xe mang tôi trở về khách sạn.
Tôi chuẩn bị tẩy trang đi tắm thì Tống Trọng tới gõ cửa, trên tay, cầm hai hộp đồ ăn gọi ngoài.
“Cơm chưa ăn đã đi ngủ sao, cũng không sợ lát nữa lại đói thành bệnh rồi vào viện hả.”
Tống Trọng mở ra hộp ra, đưa một hộp bên trong cho tôi: “Mua tạm dưới tầng, chịu khó ăn đi.”
Không thể không nói, Tống Trọng thật sự rất tri kỷ.
Tôi ăn từng ngụm, không lâu đã ăn xong cả hộp. Tống Trọng chắc là chê không ngon, không ăn được mấy miếng.
Tiễn Tống Trọng về, tôi tắm rửa rồi nằm trên giường lướt Facebook. Trong đầu, liền nghĩ tới chuyện lần trước đăng Facebook bị Lục Nguyên Đăng bắt quả tang.
Tôi tìm tên Lục Nguyên Đăng, nhấn vào Facebook của anh. Bên trong sạch sẽ, không có gì cả.
Tôi bĩu môi, điện thoại di động cũng rung lên hai cái.