Vương Mĩ Linh giành lấy máy tính, đưa thẳng cho Thẩm Ninh.
Hỏng rồi!
Nhìn thấy trang bìa vẫn chưa thay đổi, chưa chỉnh sửa cẩn thận, Thẩm Ninh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tôi.
“Máy tính là đồ dùng cá nhân của tôi, công việc riêng của tôi, các cô không có quyền xem.”
Tôi muốn tiến đến giành máy tính về, lại bị Vương Mĩ Linh giữ lại, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Thẩm Ninh mở máy tính của tôi lên.
Lúc này, tôi thật sự hối hận tại sao không đặt mật khẩu cho máy tính, tại sao lại để tập tài liệu trên mặt bàn. Thẩm Ninh mở tập tài liệu ra, bắt đầu xem.
Trái tim tôi đập lọan lên, thật sự có cảm giác như đang phải chịu sự tra tấn.
Thẩm Ninh nhíu mày lại một chút.
Giữa lúc mơ hồ, tôi cảm thấy có chút bất thường.
Vương Mĩ Linh hình như cũng phát hiện ra rồi, cô ta đi thẳng qua bên đó, sau khi cùng Thẩm Ninh xem một lúc, lớn giọng nói với tôi: “Ninh Khanh, cô sao lại có thói xấu vậy? Rõ ràng đều đã làm xong rồi, còn giả bộ chưa làm, lừa người khác vui lắm à?”
Tôi lúc này mới đi qua đó, đẩy hai người bọn họ ra, quả nhiên nhìn thấy trang bìa đã được sửa tỉ mỉ.
Xem tiếp mấy trang sau, đều đã làm xong rồi.
Hơn nữa, chắc chắn làm tốt hơn tôi rất nhiều.
Đương nhiên tôi biết bản thân không thể nào làm xong mấy bản vẽ này trong lúc mộng du, khả năng lớn nhất là…. Lục Nguyên Đăng giúp tôi làm?
Chẳng trách anh ấy nói với tôi đừng lo, thì ra anh ấy đều giúp tôi làm hết mọi thứ rồi?
Tối qua lúc xong việc, chẳng lẽ anh ấy không ngủ, giúp tôi làm nốt công việc rồi?
Bỗng nhiên tôi có chút mềm lòng.
Con người Lục Nguyên Đăng dường như không hề giống với vẻ ngoài lạnh lùng kia. Anh ấy vì tôi, chắc cả đêm không ngủ?
“Ninh Khanh, cô cố tình à?!” Vương Mĩ Linh thấy tôi không nói gì lại hỏi thêm một câu.
Tôi cũng không biết sẽ có kết cục thế này mà, vừa nãy tôi còn lo sắp chết đấy được chưa?
Suôn sẻ qua được một kiếp nạn, tôi cũng không thể ăn ngay nói thật được: “Tôi có yêu cầu khá cao đối với công việc, muốn kiểm tra lại một lần, chỉnh sửa một chút rồi mới nộp lên.”
“Vậy sau khi làm xong thì mau nộp lại cho tôi.”
Thẩm Ninh lạnh mặt nói một câu rồi quay về phòng làm việc.
Nhìn sắc mặt đó của cô ta, chính là bộ dạng không nắm được thóp của tôi thì không cam lòng. Vương Mĩ Linh hậm hực quay về chỗ ngồi, hung hăng trợn mắt nhìn tôi.
Đóng máy tính lại, tôi lén lút đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Lục Nguyên Đăng.
“Sao? Gọi tới cảm ơn anh à?” Lục Nguyên Đăng lười nhác đáp lại, giọng còn mang chút ý cười nhạt.
“Em không ngờ anh đã giúp em làm hết rồi. Cảm ơn anh, Lục Nguyên Đăng, lại có thể vì em mà thức cả đêm.”
Nghỉ lại trước đây còn muốn đạp anh ấy xuống giường, tôi lại cảm giác có chút xấu hổ.
“Thức cả đêm? Làm sao có thể chứ? Không phải em nghĩ những việc này là tự tay anh làm chứ? Ninh Khanh, anh còn có cấp dưới.”
Khóe miệng của tôi không kìm được giật giật hai phát.
Con ngốc này, tại sao có thể quên được việc Lục Nguyên Đăng là một tổng tài bá đạo chứ?
Mất công ban nãy tôi còn cảm động một hồi, còn thay đổi cách nhìn về Lục Nguyên Đăng nữa chứ. Bây giờ xem ra chỉ có thể nói tôi thật sự quá ngây thơ rồi.
“Có điều anh nói cho em biết, tuyệt đối không được cho người khác biết chuyện anh đã nhờ người làm bản vẽ giúp em. Đây là bản vẽ của công ty em, nếu như có vấn đề gì, trách nhiệm em phải chịu sẽ lớn lắm đấy.”
Lục Nguyên Đăng nói không sai, nếu như để người khác biết tôi để cho người trong công ty của Lục Nguyên Đăng giúp làm bản vẽ, vậy rất có khả năng tôi sẽ bị gán cái tội danh gián điệp thương mại.
Mà cái tội danh này, tôi không muốn gánh.
“Vâng, em biết rồi.”
Tôi lập tức tắt điện thoại, quay về phòng làm việc chỉnh sửa qua loa tài liệu rồi nộp cho Thẩm Ninh.
Cả buổi sáng mặt Thẩm Ninh xám xịt, điều này làm tâm trạng của tôi rất tốt. Sắc mặt của cô ta càng khó coi cũng có nghĩa là công việc của tôi làm càng tốt.
Mặc dù đây thật sự không phải là tôi làm.
Buổi trưa có điện thoại gọi đến công ty, nói là có người tìm tôi, là một phụ nữ.
Phụ nữ?
Có thể là ai?
Tôi có chút nghi hoặc đi xuống lầu, nhìn thấy dáng người đó đứng đợi trước cổng công ty.
Chỉ là một bóng lưng, nhưng nhìn lại rất quen mắt.