Đồng nghiệp trong công ty cũng đã tan gần hết rồi, tôi tự giác đi qua đó, lên xe của Lục Nguyên Đăng.
“Tại sao em không nghe điện thoại?” Lục Nguyên Đăng hờ hững hỏi.
“Anh vì điều này mà tới tận công ty tìm em?”
Tôi hỏi ngược lại Lục Nguyên Đăng.
Trong lòng lại đang suy tính, có nên kể chuyện gặp phải hồi trưa cho Lục Nguyên Đăng không?
Nhớ lại dáng vẻ điên dại của Ninh Uy Phước ban nãy tôi vẫn còn cảm thấy rùng mình.
Nếu như nói cho Lục Nguyên Đăng, anh ấy có lắng không? Hơn nữa anh ấy liệu có trách tôi lại quay về tìm bọn họ không?
Cân nhắc một hồi, tôi vẫn quyết định im lặng không nói.
Dù sao bây giờ mọi chuyện cũng qua rồi, thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Trả lời anh.” Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói, âm vực có chút không kiên nhẫn.
Tôi biết nếu cứ không nói chắc chắn anh ấy sẽ rất tức giận, liền bịa ra một cái cớ: “Không cẩn thận làm rơi hỏng rồi, chuẩn bị mua lại cái mới.”
“Ừ.” Lục Nguyên Đăng đáp một tiếng, cũng không nghi ngờ gì, đưa tôi thẳng đến một cửa hàng điện thoại mua một cái mới.
Nhưng mà nghĩ lại thì lúc trước Quý Vương Nhung nhận cuộc điện thoại đó liệu anh ấy có biết không.
Vốn là một mối quan hệ bí mật, tất nhiên phải biết người biết ta, tôi dứt khoát hỏi thẳng Lục Nguyên Đăng: “Lúc trưa, em gọi điện cho anh. Nhưng vợ anh nghe điện thoại.”
Nếu như Quý Vương Nhung có nghi ngờ thì chắc chắn sẽ tìm tới tôi điều tra rõ ngọn ngành. Nếu vậy thì chuyện này lại nghiêm trọng rồi.
“Anh biết rồi, cô ấy hỏi anh rồi.”
Lời này của Lục Nguyên Đăng làm tôi bắt đầu hoảng lên.
“Hỏi gì?”
Trái tim tôi như nhảy tót lên tận cổ họng, nhớ tới tính cách đáng sợ của Quý Vương Nhung kia, cảm giác vô cùng lo lắng. Giữa lúc nguy cấp ấy liệu Lục Nguyên Đăng có nói thật không? Hay là đã vứt bỏ đi cái tôi mà bảo vệ đại cục, đổ hết mọi tội danh lên cho tôi gánh chịu?
Trong lòng tôi tràn ngập điều băn khoăn.
Mà những điều băn khoăn kia thật sự khiến tôi hoảng loạn.
“Yên tâm, anh không lưu số của em. Tùy tiện nói một câu có lẽ là nhầm máy thôi, cô ấy sẽ không biết đâu.”
Tôi cuối cùng cũng thở hắt được ra một hơi.
Lục Nguyên Đăng đã không bán đứng tôi, Quý Vương Nhung cũng sẽ không tìm tới tôi nữa.
Cùng Lục Nguyên Đăng về nhà, lúc đi vào cửa đột nhiên phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Một ông lão khoảng bảy mươi tuổi, đang nhàn rỗi ngồi trên sô pha đọc báo.
Đây là….vào trộm à?
Nhưng trên cái cuộc đời này, lấy đâu ra kẻ trộm nhàn rỗi như vậy chứ?
Mãi cho tới khi Lục Nguyên Đăng nhẹ giọng hỏi.
“Ông, tại sao ông lại quay về rồi?”
Ông?
Chẳng lẽ là ông của Lục Nguyên Đăng.
“Ta quay lại thăm cháu, đây là ai?” Ông ấy vừa nói, vừa đứng dậy nhìn về phía tôi, đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.
“Ninh Khanh.”
Lục Nguyên Đăng hờ hững đáp lại, định đưa tôi đi lên lầu.
“Ta không hỏi tên là gì, hỏi các cháu có quan hệ gì?”
Ông vẫn cứ một mực không chịu bỏ qua.
“Ông nói là quan hệ gì thì nó chính là loại quan hệ đó.” Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nói một câu.
Ông ấy liền bước lên hai ba bước, kéo tôi ra khỏi bên cạnh Lục Nguyên Đăng, nghiêm giọng nói với Lục Nguyên Đăng: “Cháu điên rồi à? Quý Vương Nhung là người thế nào cháu quên rồi à? Nếu như bị nó phát hiện, cháu có biết sẽ có hậu quả thế nào không?”
Nghe ông ấy nói thế, tôi mới thật sự ý thức được sự đáng sợ của Quý Vương Nhung kia. Là một cô tiểu thư nhà quyền quý, ngoài có chút gian xảo, tùy ý ra thì còn có thể có điểm nào đáng sợ chứ?
“Cô ấy sẽ không phát hiện ra.” Lục Nguyên Đăng lại kéo tôi lại, đưa vào trong phòng.
“Haiz, còn trẻ người non dạ quá, không biết phụ nữ vốn là loại sinh vật đáng sợ, hơn nữa còn là phụ nữ trong tầng lớp đó.”
Ông ấy nhẹ giọng nói phía sau, dường như cố ý nói để tôi nghe. Nói xong thì thở dài một hơi rồi đi xuống lầu. Nhìn Lục Nguyên Đăng sắc mặt có vẻ không được tốt cho lắm.
Tôi rất ít khi đi vào phòng của Lục Nguyên Đăng.
Vừa vào bên trong liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên cho lắm.
Tôi rất không hiểu Lục Nguyên Đăng đột nhiên kéo tôi vào đây là vì sao, trốn ông ấy sao?