Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 125: Chúng ta nhất định phải trốn khỏi đây



“Chắc dì Diên đi làm rồi, chỉ sợ làm phiền dì ấy thôi.” Thịnh Tuấn Hạo cau mày, người mà cậu không muốn làm phiền nhất chính là Tiêu Mộc Diên, nhưng cậu lại khát khao cái ôm của mẹ.

“Cô ấy không đi làm, sếp Thịnh có dặn rằng cả bốn người đều không thể ra khỏi đây.” Quản gia Lý bình tĩnh nói, thật ra ông ấy cũng thật sự không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hôm qua Thịnh Trình Việt còn đối xử rất tốt với cô Tiêu, qua hôm nay sao lại đột nhiên giam lỏng cô ấy?

“Cái gì? Mẹ cũng không được ra ngoài sao?” Nguyệt Nguyệt mở to mắt nhìn quản gia Lý với vẻ không thể tin nổi, đây là chuyện không thể nào.

Lời của quản gia Lý đã chứng minh cho nỗi lo lắng của Tiêu Viễn Đan, thì ra đã xảy ra chuyện thật rồi, ba phát hiện được điều gì rồi sao?

“Đi thôi, chúng ta tới thăm dì Diên nào.” Thịnh Tuấn Hạo lập tức mở miệng, chuyện Tiêu Viễn Đan có thể nghĩ tới thì tất nhiên cậu cũng có thể nghĩ tới, IQ hai người cũng ngang ngửa nhau.

Chỉ có Nguyệt Nguyệt vẫn mù mờ không hiểu đầu cua tai nheo, sau đó ngoan ngoãn đi theo bọn họ tới phòng của Tiêu Mộc Diên.

Tiêu Mộc Diên đang ngơ ngẩn cầm điện thoại, cô thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thái độ của Thịnh Trình Việt với cô lại thay đổi 180 độ như thế, rốt cuộc đêm qua cô đã nói gì? Đầu cô hơi đau nhức, cô nhất định đã nói gì đó vượt khỏi giới hạn chấp nhận của Thịnh Trình Việt.

“Mẹ ơi!” Tiêu Viễn Đan là người đầu tiên chạy tới, thấy att đang ngồi ngơ ngẩn, lại nhìn đống hỗn loạn trong phòng, cậu lập tức hiểu ra một vài chuyện.

“Có phải ba bắt nạt mẹ không?” Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Tiêu Viễn Đan hiện lên vẻ giận dữ, bàn tay cậu cũng siết chặt thành nắm đấm, Thịnh Trình Việt, tốt lắm, dám bắt nạt mẹ cậu à, thế thì đừng trách cậu không khách sáo.

Thịnh Tuấn Hạo lướt mắt nhìn căn phòng lộn xộn, suy nghĩ của cậu cũng giống như Tiêu Viễn Đan, ba tức giận rồi sao? Thấy bộ dạng mất hồn như vậy của mẹ thì dù có giận dữ đến mức nào cũng không được bắt nạt mẹ chứ.

“Mẹ ơi, mẹ sao rồi?” Nguyệt Nguyệt vừa bước vào đã lao vào lòng Tiêu Mộc Diên, mẹ gặp phải chuyện gì uất ức sao? Tại sao cô bé lại cảm thấy tức giận như vậy?

“Mẹ không sao, hôm nay mẹ hơi mệt nên không muốn đi làm thôi.” Tiêu Mộc Diên khẽ an ủi, cô không muốn những đứa trẻ phải lo lắng cho cô, vì thế không nhắc tới chuyện cô bị Thịnh Trình Việt giam lỏng.

Tiêu Viễn Đan nhìn Tiêu Mộc Diên đầy đau lòng, cậu không nhào vào lòng Tiêu Mộc Diên như Nguyệt Nguyệt, cậu đã lớn rồi, sau này không thể hơi tí là lao vào lòng mẹ nữa, cậu phải bảo vệ mẹ, bất cứ ai cũng không được phép bắt nạt mẹ, ngay cả ba cũng không được.

Cả ba đứa trẻ tất nhiên không tin lời của Tiêu Mộc Diên, dù sao quản gia Lý đã nói ba không cho mẹ ra ngoài rồi.

“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ và ba xảy ra chuyện gì vậy? Ba biết gì đó rồi phải không?” Thịnh Tuấn Hạo cuối cùng đã nói ra lo lắng trong lòng cậu, đúng thế, giờ điều cậu lo lắng nhất chính là chuyện này, nếu ba thật sự biết thì nhốt bọn họ lại đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.

Trái tim Tiêu Mộc Diên hơi thắt lại, cô bỗng nhìn về phía Thịnh Tuấn Hạo, chẳng lẽ cô đã nói ra bí mật gì đó không nên nói sao?

“Thịnh Trình Việt đã nói gì với các con?” Trái tim cô như lơ lửng trên không trung, đều tại cô, rảnh rỗi sinh nông nổi chạy đi uống nhiều rượu như thế làm gì? Chắc cô bị điên rồi.

“Tối qua ba hỏi con một số chuyện kỳ quái, ba muốn con nói ra một vài chuyện, ba còn nói nếu giờ con không nói sau này sẽ không còn cơ hội nữa, lúc đó con hoảng sợ lắm.” Thịnh Tuấn Hạo khẽ giải thích cho Tiêu Mộc Diên.

Một cơn sóng lớn bỗng cuồn cuộn dâng lên trong lòng Tiêu Mộc Diên rồi đánh vào trái tim cô, sao anh lại đột nhiên chạy đi hỏi Thịnh Tuấn Hạo, chẳng lẽ anh đã phát hiện được điều gì đó sao?

“Thế con nói thế nào?” Tiêu Mộc Diên cảm giác giọng của cô cũng trở nên run rẩy, sao lại như thế này? Trong đầu cô bỗng hiện lên một suy nghĩ, cô phải trốn, dù Thịnh Trình Việt biết hay không biết sự thật thì cô cũng phải trốn, ở lại bên cạnh người như thế này quả thật quá nguy hiểm.

“Tất nhiên con chẳng nói gì hết, có điều ánh mắt ba lúc đó tuy trông rất bình tĩnh nhưng con lại cảm giác ba đang nhẫn nhịn. Vì thế, chắc chắn là ba đã biết được gì đó rồi, ba chỉ muốn chúng ta tự thừa nhận, vì chuyện chúng ta tự nói và ba điều tra ra có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”

Thịnh Tuấn Hạo chậm rãi giải thích, thật ra cậu cũng hiểu một chút về con người Thịnh Trình Việt, dù sao lúc nhỏ cậu đã điều tra tất cả sở thích và tính cách của Thịnh Trình Việt để lấy lòng ba.

Cả người Tiêu Mộc Diên bỗng trở nên căng cứng, bây giờ chắc chắn Thịnh Trình Việt đã biết được điều gì đó rồi, chỉ là anh không dám xác định thôi, vì thế mới muốn tự bọn họ nói ra, một khi tất cả sự thật được phơi bày thì chắc chắn anh sẽ không để hai đứa trẻ ở bên cạnh cô nữa.

“Chắc chắn Thịnh Trình Việt đã biết rồi, chúng ta phải nghĩ cách trốn đi thôi.” Tiêu Mộc Diên đột nhiên mở lời, nhưng nhìn qua cửa kính, cô và hai đứa trẻ làm sao có thể thoát khỏi chỗ này được.

Tiêu Viễn Đan mím chặt đôi môi quyến rũ, chắc chắn ba đã đoán được bọn họ muốn trốn nên mới giam lỏng họ lại, trước khi sự thật phơi bày, cậu phải đưa mẹ trốn đi, nếu không ba sẽ không bỏ qua cho mẹ, không chừng sau này còn không để cậu và mẹ gặp nhau.

“Chúng ta nghĩ cách trốn đi.” Tiêu Viễn Đan trầm giọng nói, không những bọn họ phải đi, mà còn phải đi trước khi ba về.

Đôi mắt thâm thúy sáng ngời của Thịnh Tuấn Hạo bỗng tối đi vài phần, Tiêu Viễn Đan, Nguyệt Nguyệt và mẹ phải đi sao? Vậy sau này sẽ chỉ còn mình cậu ở đây rồi.

Nguyệt Nguyệt nhìn Thịnh Tuấn Hạo với ánh mắt sáng rực, dường như cô bé muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt của Thịnh Tuấn Hạo, đột nhiên cô bé lao vào lòng mẹ rồi nói, “Hay là chúng ta cùng trốn đi, nếu bọn em trốn đi thì khi ba về chắc chắn sẽ trút giận lên anh đấy.” Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa kéo tay Thịnh Tuấn Hạo, cô bé mong muốn Thịnh Tuấn Hạo sẽ đi cùng với bọn họ.

“Không được!” Cả ba người đồng loạt gạt bỏ ý định của Nguyệt Nguyệt.

“Đúng thế, không được, Thịnh Tuấn Hạo là người nhà họ Thịnh, nếu Thịnh Tuấn Hạo mất tích thì cũng đồng nghĩa với việc chúng ta bắt cóc người nhà họ Thịnh, đến lúc đó không chỉ khiến ba chú ý, ngay cả ông bà nội và tất cả người nhà họ Thịnh cũng sẽ quan tâm đến chuyện này, không chừng khi đó chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng?” Tiêu Viễn Đan ngẫm nghĩ rồi nói, điều cậu nói là thật, sức mạnh của nhà họ Thịnh không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.

Thịnh Tuấn Hạo cũng hiểu được điều này, cậu là người nhà họ Thịnh, đây là điều chắc chắn không thể thay đổi, chẳng lẽ sau này cậu và mẹ không còn cơ hội gặp nhau nữa sao?

Tiêu Mộc Diên gật đầu, tỏ vẻ phân tích của Tiêu Viễn Đan vô cùng chính xác, con trai của cô còn nhỏ đã thông minh như thế, hơn nữa lại rất đào hoa, có khi nào sẽ trở thành Thịnh Trình Việt thứ hai không? Vừa nghĩ tới Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy đau lòng.

“Thịnh Tuấn Hạo, con biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự giám sát của những người ở đây không?: Tiêu Mộc Diên nhìn về phía con trai của mình, dù Thịnh Trình Việt biết hay không biết thì sớm muộn cô vẫn phải trốn khỏi đây.

Thịnh Tuấn Hạo mím môi, sau đó nhìn ra bên ngoài, cuối cùng cậu đóng cửa lại, thật ra có một nơi có thể ra ngoài, nhưng chỗ này lại hơi nguy hiểm.

“Có phải có nơi có thể ra ngoài không?” Nhìn hành động của Thịnh Tuấn Hạo, Tiêu Mộc Diên thấy được một tia hy vọng.

Thịnh Tuấn Hạo gật đầu, cậu không hề muốn bọn họ rời khỏi, nhưng lại không thể chỉ đường cho bọn họ trốn đi.

Tiêu Viễn Đan đi tới ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo, lần đầu tiên cậu chủ động ôm lấy người anh trai này, dù thế nào đi nữa, từ giờ phút này cậu đã thừa nhận người anh trai này rồi.

“Sau này có việc gì cứ gọi điện thoại liên lạc nhé, Skype cũng được.” Trước giờ cậu chưa bao giờ gọi Thịnh Tuấn Hạo một tiếng anh trai, chỉ ra sớm hơn cậu vài phút thôi, anh trai gì đó xin miễn đi nhé.

Thịnh Tuấn Hạo cũng không chấp nhặt xưng hô, chỉ cần bọn họ có thể cảm nhận tình cảm của nhau là được rồi.

Nguyệt Nguyệt cũng ôm lấy Thịnh Tuấn Hạo, nói thật cô bé không nỡ rời khỏi Thịnh Tuấn Hạo, cô bé rất muốn ngày ngày được ở bên Thịnh Tuấn Hạo, anh ấy luôn luôn tốt với cô bé, bảo vệ cô bé, Thịnh Tuấn Hạo khác hoàn toàn với tên Tiêu Viễn Đan xấu xa.

“Nguyệt Nguyệt, sau này không có anh, em đừng đối đầu mãi với cái tên Tiêu Viễn Đan ấy, Tiêu Viễn Đan cũng rất thương em đấy.” Thịnh Tuấn Hạo ôm lấy Nguyệt Nguyệt rồi nói, không ngờ cậu chỉ vừa mới cảm nhận được hạnh phúc thì nó đã mau chóng tan biến rồi, hạnh phúc tựa như một ngôi sao băng bay xẹt qua bầu trời, sau đó không bao giờ thấy hình bóng nó nữa, cậu chỉ có thể đợi ngôi sao băng tiếp theo xuất hiện mà thôi.

Nhìn ba đứa trẻ ôm nhau, nước mắt Tiêu Mộc Diên lã chã rơi không ngừng, cô đi tới ôm cả ba đứa trẻ vào lòng, sau đó khẽ xoa đầu Thịnh Tuấn Hạo, cả đời này người cô có lỗi nhất chính là Thịnh Tuấn Hạo, cô không thể đưa bé đi, chỉ có thể bất lực nhìn bé.

“Mẹ ơi, sau này mọi người sẽ đi đâu?” Nếu bọn họ còn ở thành phố Vĩnh An, e là với năng lực của ba vẫn sẽ dễ dàng tóm được bọn họ.

Tiêu Viễn Đan đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu vội chạy xuống dưới lầu, dường như muốn vào phòng mình lấy thứ gì đó.

Tuy mọi người không biết Tiêu Viễn Đan muốn làm gì? Nhưng Viễn Đan chắc chắn sẽ không làm việc vô ích vào lúc này.

Quả nhiên, một lúc sau, Tiêu Viễn Đan đã chạy trở lại, cậu đang cầm trong tay một chùm chìa khóa, còn có thẻ.

“Đây là cái gì?” Ánh mắt Tiêu Mộc Diên hiện lên vài nét không vui, đừng nói Tiêu Viễn Đan muốn trộm đi vài thứ trong biệt thự của Thịnh Trình Việt nhé, đây là hành vi không tốt, cho dù bây giờ cô không có tiền, nhưng cũng sẽ không đói đến mức trộm đồ của anh.

Khóe miệng Tiêu Viễn Đan giương lên đầy đắc ý, sau đó đưa chùm chìa khóc cho Tiêu Mộc Diên.

“Mẹ cứ cầm đi, đây chính là chìa khóa biệt thự mới sau này của chúng ta, đây là căn nhà con tự dùng tiền của mình để mua đấy.” Tiêu Viễn Đan nghĩ chuyện này không cần thiết phải giấu mẹ, cậu đã kiếm được một món tiền kha khá rồi.

“Con nói cái gì? Biệt thự? Con lấy tiền ở đâu?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên đầy giận dữ, cô thật sự đang rất tức giận, còn nhỏ như thế đã học đòi ăn cắp? Hơn nữa tiền ăn cắp còn mua được cả căn biệt thự, chắc chắn là một số tiền khổng lồ, e là cô làm cả đời cũng không trả nổi.”

“Mẹ ơi, đó là tiền anh Tiêu Viễn Đan tự kiếm được mà, anh ấy đầu tư cổ phiếu đó.” Nguyệt Nguyệt mở miệng giải thích cho Tiêu Viễn Đan.

“Cái gì? Vậy con kiếm được bao nhiêu tiền rồi?” Tuy Tiêu Mộc Diên rất kinh ngạc về trí thông minh của Tiêu Viễn Đan, nhưng vừa nghĩ tới tiền con trai kiếm được có thể mua cả căn biệt thự, cô lại không kiềm được muốn biết số tiền bao nhiêu, ôi đúng là lòng tham của con người mà!

Truyện được mua bản quyền up trên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.