Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 177: Anh vậy mà lại bị cảm mất rồi



Hạ thân ngóc thẳng lên, chứng minh dục vọng lúc này của anh. Nhưng anh biết, anh không thể muốn cô. Anh hiện không dễ dàng gì mới có chút vị trí trong lòng cô, nếu hiện giờ anh muốn cô, cô sẽ lại hận anh, có lẽ vĩnh viễn sẽ không cho anh cơ hội nữa.

Nghĩ như vậy, Thịnh Trình Việt mở nước lạnh, ngâm mình xuống, anh phải nhịn, anh muốn chứng minh anh yêu cô.

Lúc Tiêu Mộc Diên tỉnh lại, đã là ngày hôm sau. Đột nhiên cảm thấy trên eo nằng nặng. cô vô thức muốn đẩy thứ trên eo ra, nhưng khi cô sờ thấy cánh tay trên eo kia, tay cô dường như sờ được thứ gì đó rất đáng sợ, thình lình giật tay lại.

Tiêu Mộc Diên nhanh chóng quay đầu, khi cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang ngủ bên cạnh, cô giật mình kinh sợ, nhanh chóng kiểm tra cơ thể một lượt, không giống đã bị cưỡng bức, nhưng tên ác ma này ôm cô ngủ như vậy, lại không động vào cô, có chút không giống phong cách của anh, chỉ là, trong lòng cô vẫn rất ấm áp.

Sau khi biết Thịnh Trình Việt không động vào mình, tâm trạng cô tốt lên rất nhièu, xuống giường, sửa soạn một chút, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vậy mà không thể tưởng tượng nổi, cô đi đến bên giường, cẩn thận nhìn Thịnh Trình Việt một lát. Nhìn khuôn mặt đẹp trai gần ngay trước mắt, anh thật sự rất hoàn mĩ, lông mi anh rất dài, có lẽ thuộc loại khiến phụ nữ đều ghen tị, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt. Thực ra nếu tên ác ma này không ức hiếp cô, có lẽ sẽ là một ngời đàn ông rất ưu tú.

Trong đầu Tiêu Mộc Diên bỗng xuất hiện một ý nghĩ kì lạ, muốn hôn một cái, dù sao cô cũng bị anh hôn 2 làn rồi, vậy hôn trộm anh một chút, coi như lấy chút lợi tức cho mình.

Cô nhẹ hôn lên trán Thịnh Trình Việt, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, rất nhanh đã rời ra. Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc, tại sao trán anh lại nóng như thế? Lại nhìn sắc mặt anh, sao lại hồng như vậy? Chẳng lẽ là cảm rồi?

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện anh bị cảm lần này, anh vậy mà lau người cho cô cả đêm, hơn nữa, cái gì anh cũng nhìn thấy rồi, chỉ là, dù sao cũng chả đẹp đến thế nào.

Tiêu Mộc Diên đứng dậy, hơi nhíu mày, dường như đang nghĩ lo cho anh hay không? Đây không phải là biệt thự của anh sao? Tại sao Cao Ngọc Mai không ở đây? Đúng vậy, Cao Ngọc Mai là vị hôn thê của anh, nên đi tìm cô ấy.

Tiêu Mộc Diên vừa nghĩ, liền đi ra ngoài.

“Diên Diên… Diên Diên…” Bàn tay cô đột nhiên bị nắm lấy, hơn nữa, anh dường như vẫn chưa hề tỉnh lại.

Tiêu Mộc Diên sững sờ, anh đây là đang gọi tên cô sao? Đến lúc hôn mê cũng gọi tên cô sao? Trong mắt xẹt tia không rõ, nhưng rất nhanh hiểu rõ, cô biết rồi, khẳng định là tên đàn ông này trong mơ cũng đang nghĩ làm sao chỉnh cô đây.

Trong lòng có chút không vui, chỉ là cô không hất tay Thịnh Trình Việt ra. Anh lúc này giống như một đứa trẻ đáng thương, anh giờ không ai giúp đỡ, có lẽ giờ đang muốn được an ủi.

“Tôi ở đây, anh đừng cử động, tôi đi tìm ít thuốc giảm sốt.” Mặc dù Tiêu Mộc Diên nói như vậy, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an. Một tổng giám đốc lớn như anh, nếu sốt mãi không hạ, bị sốt quá biến thành người thực vật thì sao? Hơn nữa còn là cô khiến anh sốt thành như vậy, vậy người của cả gia tộc họ Thịnh đoán chừng đều sẽ không tha cho cô.

Nghĩ đến đây, Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Cô bây giờ cô nên đi không, không quan tâm mối họa nằm trước mắt này nữa?

Nhưng lại nghĩ, anh dịu dàng ôm cô dưới mưa, thôi vậy, vẫn là tìm thuốc cho anh trước đã.

Cho Thịnh Trình Việt uống thuốc xong, đã là chuyện của một tiếng sau. Ánh nắng mặt trời đã rất gắt. Lúc này Thịnh Trình Việt mới từ từ tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân vô lực, hơn lữa còn hơi lạnh, bàn tay không tự chủ vuốt lên trán mình, đây là có chuyện gì?

Đúng lúc này, Tiêu Mộc Diên cũng bưng cháo đi vào. Ở đây sao lại kì lạ như thế chứ? Đây là biệt thự của Thịnh Trình Việt, Cao Ngọc Mai cũng không ở đây, anh lại mang cô đến đây? Không phải sợ cô chạy mất, muốn cấm túc cô ở đây chứ? Ác ma chính là ác ma.

Khi Tiêu Mộc Diên bước vào cửa, Thịnh Trình Việt đã ngửi thấy một mùi thơm, bừng tỉnh, anh có cảm thấy mùi vị của gia đình. Nếu như sau này Tiêu Mộc Diên có thể ngày ngày nấu cơm cho anh như vậy, vậy tốt biết bao chứ?

“Anh tỉnh rồi à? Ăn cháo đi.” Lời vừa dứt, Tiêu Mộc Diên đã bưng cháo tới trước mặt Thịnh Trình Việt, bàn tay đặt lên trán anh, vẫn tốt, đã hạ sốt rồi. Ở cùng một Tổng giám đốc lớn như anh, trong lòng có áp lực, đến bữa cơm cũng ăn không ngon. Một lát cô phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Thịnh Trình Việt nhìn bát cháo đặt trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên, ngây người một chút, cô là đang quan tâm anh sao? Có khi nào hôm qua sốt rồi? Khóe miệng nhếch lên mang ý cười, cô quả nhiên vẫn để ý đến anh.

Nghĩ đến đây, anh bưng bát cháo trước mặt lên ăn, thỉnh thoảng nhìn qua Tiêu Mộc Diên. Thì ra anh cũng cảm thấy thỏa mãn như vậy, chỉ cần một người phụ nữ mỗi ngày nấu cơm cho anh, nhìn anh cười là được.

“Tổng giám đốc Thịnh, anh đừng cứ nhìn tôi như vậy, tôi cũng không phải nguyện ý nấu cơm cho anh, tôi chỉ là sợ anh bị sốt hỏng não rồi thôi.” Tiêu Mộc Diên nâng cao giọng nói.

Ai biết Thịnh Trình Việt sau khi nghe thấy câu nói này của Tiêu Mộc Diên, ý thỏa mãn càng đậm, cô sợ anh sốt hỏng não rồi, đây không phải giống như đang quan tâm anh sao? Cô nói gì cũng là đang quan tâm anh.

Tiêu Mộc Diên nhìn ý cười trên mặt Thịnh Trình Việt, cô nói như vậy dường như khiến anh hiểu lầm cô rồi, cô mới không thèm quan tâm anh.

“Tổng giám đốc Thịnh, ý của tôi là, anh là người thừa kế Thịnh Thị, nếu đầu óc anh bị làm sau trước mắt tôi, người của cả gia tộc họ Thịnh sẽ không bỏ qua cho tôi, vì thế tôi mới giúp anh uống thuốc.” Tiêu Mộc Diên giải thích, trong lòng lại căng thẳng lạ kì. Lúc đó anh hôn mê, căn bản không uống được thuốc, là cô từng chút từng chút, dùng miệng bón cho anh. Nghĩ đến dây, cô không tự chủ đỏ mặt.

Thịnh Trình Việt không hề để ý đến lời Tiêu Mộc Diên, cô giải thích là đang che giấu, cô ngược lại rất quan tâm anh. Lại nhìn thấy khuôn mặt có chút xấu hổ của cô, anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn chằm chằm Tiêu Mộc Diên.

“Vậy xin hỏi Diên Diên bé nhỏ, lúc đó anh hôn mê, làm sao uống được thuốc vậy?” Vừa nghĩ đến Diên Diên bé nhỏ dùng miệng bón thuốc cho anh, tâm trạng anh càng tốt hơn. Không ngờ bị sốt một trận, lại mang đến nhiều chỗ tốt như thế. Xem ra về sau anh phải thường xuyên sốt, giả vờ sốt cũng được.

Tiêu Mộc Diên hiển nhiên không ngờ Thịnh Trình Việt sẽ đột nhiên hỏi như vậy, trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng miệng lại không nói được gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thịnh Trình Việt, cả khuôn mặt đen lại.

“Tổng giám đốc Thịnh, anh đã uống thuốc xong rồi, tạm biệt.” Tiêu Mộc Diên bê bát của mình, muốn đi ra ngoài, chỉ là, cô thực ra vẫn lo lắng, bởi vì đây là đâu cô cũng không biết, hơn nữa buổi sáng đi ra ngoài, bên ngoài cản bản không có xe, cô có thể đi bộ rời khỏi đây sao?

“Em biết đây là đâu không?” Thịnh Trình Việt vừa uống ăn cháo trên tay,vừa chậm rãi hỏi. Đây là biệt thự tư nhân của anh, đến gia tộc họ Thịnh cũng không có ai biết anh còn có căn nhà này, cô cho rằng không có anh, cô có thể rời khỏi sao?

“Không biết.” Tiêu Mộc Diên rất khẳng định nói. Cô đích thực không biết đây là đâu. Thực ra đây cũng là điều cô không biết làm thế nào, nếu không sau khi bón thuốc cho Thịnh Trình Việt xong cô đã bỏ trốn rồi.

“Ngồi xuống chờ anh ăn xong, một lát nữa sẽ đưa em đi.” Anh nói rất tự nhiên, dường như bây giờ anh là người tốt, đang muốn đưa Tiêu Mộc Diên rời đi vậy.

Thái độ của Tiêu Mộc Diên đối với Thịnh Trình Việt luôn là dè bỉu khinh thường, nhưng lại bất lực. Néu bây giờ cô giết anh, bản thân có lẽ làm thế nào cũng không rời đi được.

Thịnh Trình Việt thu hết biểu tình trên mặt Tiêu Mộc Diên vào đáy mắt, tâm trạng vui vẻ ăn cháo. Bây giờ anh mới phát hiên, ở bên Tiêu Mộc Diên, lúc nào cũng tràn đầy ấm áp.

Cuối cùng một tiếng sau, Thịnh Trình Việt mới chậm rãi rời khỏi biệt thự, lái chiếc xe duy nhất ở đây.

Tiêu Mộc Diên nhịn không được khinh bỉ, người đàn ông này thật là chậm chạp, cô đã chờ một tiếng đồng hồ rồi, anh mới ra ngoài.

Vừa ra khỏi đó, điện thoại của cô lập tức có tín hiệu, Tiêu Mộc Diên lập tức gọi điện thoại cho người nhà, cả một đêm cô không về, người nhà nhất định sẽ lo lắng lắm.

Nghe điện thoại là Lưu Na, hơn nữa, ở bên cạnh bà còn có tiếng trẻ con.

“Mẹ, con có chút việc, tối hôm qua ngủ ở nhà bạn.” Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng nói, đều là tại cái tên Thịnh Trình Việt này.

“Ừ, mẹ biết rồi, không sao, Viễn Đan nói con ở cùng ba nó.” Lưu Na không để ý chút nào, nói.

Tiêu Mộc Diên vừa nghe, liền đau lòng, đây còn là mẹ cô sao? Tại sao biết cô ở cùng tên ác ma Thịnh Trình Việt, cũng không lo cho cô chứ? Thật đau lòng mà.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Cô nghe thấy bên cạnh điện thoại có trẻ con, nghĩ nghĩ, có lẽ mẹ đang ở cùng Viễn Đan và Thịnh Tuấn Hạo, còn có Nguyệt Nguyệt nữa.

“Mẹ đang ở cùng Viễn Đan mấy đứa đây. Mấy đứa trẻ nhớ con quá, nói phải đợi được con về thì mới về bên kia.”

Tiêu Mộc Diên cạn lời, cô lại không phải mẹ của chúng, bọn chúng chờ cô về làm gì?

“Được, con về ngay đây.” Tiêu Môc Diên nói xong, cúp điện thoại.

Khi Tiêu Mộc Diên nghe điện thoại, Thịnh Trình Việt cứ cười suốt. Đương nhiên là anh bảo bọn nhỏ đến nhà Tiêu Mộc Diên. Với tính cách Tiêu Mộc Diên, khẳng định sẽ không để anh đưa về. Giờ con anh ở nhà cô, cô khẳng định sẽ để anh đưa về, sau đó sẽ khiến anh đưa bọn nhỏ đi.

“Thịnh Trình Việt, làm sao anh lại rảnh như thế?” Tiêu Mộc Diên hỏi. Cô phát hiện, Thịnh Trình Việt cứ luôn bám lấy cô, lẽ nào anh không cần làm việc sao? Cô nghĩ, việc của Tổng giám đốc phải rất nhiều chứ, hơn nữa, anh không thể chỉ có một người phụ nữ là cô, khẳng định sẽ có người phụ nữ khác, vậy anh há không phải một ngày đều ở bên phụ nữa rồi, còn làm được gì nữa?

Thịnh Trình Việt nhướn mày, nhìn Tiêu Mộc Diên, dường như là muốn nhìn xem cô đang nghĩ cái gì.

“Gần đây đang theo đuổi một người phụ nữ, công việc xếp sau đi.” Thịnh Trình Việt cười đáp. Người phụ nữ này là của anh, cũng chỉ có thể là của anh. Ngoài anh ra, không ai có thư cách chiếm được sự đẹp đẽ của cô.

“Cái gì? Anh đang theo đuổi phụ nữ? Vậy anh qua lại gần gũi với tôi như vậy làm gì?” Tiêu Mộc Diên không ựu chủ nâng cao giọng nói. Ác ma chính là ác ma, cho dù xảy ra chuyện gì, đều không thể thay đối hình ảnh ác ma của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.