Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 183: Cô muốn kết hôn giả vờ



“Em đừng gọi anh là siêu sao nữa, chúng ta đều là bạn tốt, cho dù em đã quên là em đã từng yêu anh, nhưng em vẫn có thể yêu anh thêm lần nữa mà.” Âu Vũ Đình cười nói, anh không chỉ yêu Tiêu Mộc Diên, mà còn rất rất yêu cô.

Tiêu Mộc Diên mặt đỏ lên, anh ấy tự dưng lại nói rằng cô có thể yêu anh lại từ đầu, sao có thể được chứ? Tâm trí cô nghĩ đến Trương Vân Doanh, cô hiểu trái tim của mình, cô rõ ràng là yêu Trương Vân Doanh, sao có thể đi yêu Âu Vũ Đình được chứ? Còn cả Thịnh Trình Việt nữa, chuyện những đứa con của cô và Thịnh Trình Việt là như thế nào?

Tuy cô thật sự không muốn thừa nhận những đứa trẻ đó là con cô, nhưng dần dần, cô đã có cảm tình với chúng, cô dường như cảm nhận được những đứa trẻ đó thực sự là con của cô.

“Được, Vũ Đình, ba mẹ em bây giờ thế nào rồi?” Tiêu Mộc Diên hỏi điều mà cô quan tâm nhất hiện tại, cô bây giờ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy mẹ cô, nhưng có Âu Vũ Đình ở đây, cô tin ba mẹ cô sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.

“Ừm, bọn họ bây giờ không sao đâu, nhưng ba anh bắt em đến đây là có mục đích.” Âu Vũ Đình cũng không giấu diếm, anh biết chẳng thể giấu diếm điều gì cả, ba anh nhất định sẽ nói cho Tiêu Mộc Diên biết chuyện này, anh không thể để Tiêu Mộc Diên hiểu lầm mình, lời nói như thế, cô sẽ càng không thể yêu anh.

“Mục đích? Tìm em thì có mục đích gì chứ? Em không có tiền cũng chẳng có thế lực gì.” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên tỏ ra có chút khó hiểu, nhưng đột nhiên nhớ tới những điều mà Thịnh Trình Việt nói, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bản thiết kế của cô.

“Ông ấy muốn em kết hôn với anh.” Âu Vũ Đình nhìn thẳng vào Tiêu Mộc Diên nói, thực ra khi anh nói như vậy, trong lòng anh có chút hy vọng, hy vọng cô sẽ đồng ý gả cho anh, tuy anh biết sẽ rất khó để dự đoán được, nhưng anh vẫn tràn đầy hy vọng.

“Gì cơ?” Tiêu Mộc Diên trợn mắt lên dáng vẻ không tin được nhìn Âu Vũ Đình, đây là ý gì vậy, ba anh bắt cóc ba mẹ cô, chỉ bởi vì muốn cô lấy con trai ông ấy, đừng làm trò buồn cười như vậy chứ, Âu Vũ Đình đường đường là một ngôi sao đó, lại kết hôn với cô, đây là kiểu uy hiếp gì vậy, cô lần đầu tiên gặp phải chuyện như này, cạn lời luôn, vẫn còn có người bắt cóc ba mẹ người khác để ép kết hôn.

Cô nhìn Âu Vũ Đình hồi lâu, nhìn người đàn ông đẹp trai ngút trời này, lẽ nào anh không lấy nổi vợ sao, hay là anh có vấn đề gì không ổn? Tiêu Mộc Diên nghĩ đến đây thì thấy ngạc nhiên, không phải chứ. Người đàn ông đẹp trai như này phương diện nào không ổn cơ chứ? Thật sự là có chút phung phí của trời.

Âu Vũ Đình nhìn phản ứng thất vọng của Tiêu Mộc Diên, cô lúc nãy rõ ràng nghe hiểu lời anh nói, nhưng phản ứng của cô, chứng minh rằng cô không đồng ý kết hôn với anh, vậy cô đồng ý kết hôn với ai? Với Thịnh Trình Việt sao?

“Ừm, vì bản thiết kế trong tay em nên ông ấy muốn em kết hôn với anh.” Âu Vũ Đình không chút giấu diếm nói với Tiêu Mộc Diên, anh muốn trái tim của Tiêu Mộc Diên chứ không phải là con người cô, vậy nên anh sẽ đối xử thật lòng với cô.

Tiêu Mộc Diên ngậm chặt miệng không hé nửa lời, hóa ra là bởi vì bản thiết kế trong tay cô, hóa ra Thịnh Trình Việt dự đoán rất đúng.

“Không được, bản thiết kế của em là của nhà họ Tiêu, không thể đưa cho bất kì ai hết.” Tiêu Mộc Diên nói giọng chắc nịch, bản thiết kế của cô không thể đưa cho Âu Vũ Đình được, ai cũng không được, cô muốn Tiêu Thị sống lại bắt đầu lại từ đầu.

Âu Vũ Đình thở dài, cô không hề muốn kết hôn với anh, anh có hy vọng thế nào cũng đâu có tác dụng gì chứ? Nhưng với tính cách của ba, nếu Tiêu Mộc Diên không kết hôn với anh, ba anh sẽ không thể nào dễ dàng thả ba mẹ của cô đi như vậy.

“Diên Diên, nếu em không muốn kết hôn với anh, vậy chúng ta có thể kết hôn giả trước, đợi ba anh thả ba mẹ em ra rồi là ổn thôi.” Âu Vũ Đình thật ra vốn dĩ là muốn như vậy, nhưng vừa rồi, anh vẫn nói với cô về việc anh muốn hai người kết hôn, thực ra anh mong đợi cô có thể đồng ý, nhưng anh đã thất vọng mất rồi.

“Kết hôn giả?” Tiêu Mộc Diên ngẩn người người ra một lúc, kết hôn mà cũng giả được sao? Làm như vậy ba anh không nhận ra sao? Nếu như ba anh biết được, chắc vẫn sẽ không thả ba mẹ cô ra đâu.

Âu Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu, thực ra chỉ có thể làm như vậy thôi, ba mẹ Tiêu Mộc Diên bây giờ đang ở trong tay ba anh, điều họ có thể làm đó là thuận theo ý của ba, thực ra anh cũng đã từng nghĩ tới, làm như vậy là có lỗi với ba, nhưng anh không muốn ba mình tiếp tục sai thêm nữa.

“Ba anh nhất định sẽ nhắc đến chuyện em kết hôn với anh, khi ấy em hãy nói là em đồng ý, sau chúng ta giả vờ kết hôn, đến lúc đó ông ấy sẽ thả ba mẹ em ra thôi.” Âu Vũ Đình nhìn Tiêu Mộc Diên nói, khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô mang theo nét lo lắng, cô nhất định là đang lo lắng cho ba mẹ của cô.

Đôi mắt to sáng ngời của Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng vào Âu Vũ Đình, cô thật sự phải giả vờ kết hôn với anh sao? Làm như vậy có ổn không? Anh là một ngôi sao đó, nếu như kết hôn rồi, vậy chẳng há là tất cả mọi người đều biết cô kết hôn với Âu Vũ Đình sao? Cô vẫn có chút do dự.

“Em không muốn sao?” Âu Vũ Đình nhìn phản ứng của Tiêu Mộc Diên hỏi, kết hôn giả là anh đã dốc hết sức rồi, làm như vậy anh đã thấy rất có lỗi với ba anh rồi, nếu cô không đồng ý, anh cũng không có cách nào để giúp cô.

“Có còn cách nào khác không?” Tiêu Mộc Diên hỏi anh, trong lòng cô, kết hôn là chuyện lớn, không thể tùy tiện như vậy được, nếu như phải kết hôn, thì phải kết hôn với người mình yêu, đó là chuyện cả đời đó.

Âu Vũ Đình miết chặt môi, lẽ nào ngay cả kết hôn giả cô cũng không đồng ý sao? Cô không muốn ở bên anh như vậy, anh cười khổ ở trong lòng một chút, sau đó lắc đầu.

“Có cách.” Anh lặng lẽ nhìn Tiêu Mộc Diên nói.

Đôi mắt của Tiêu Mộc Diên khi nghe thấy Âu Vũ Đình nói câu này xong, gần như vụt lên một tia sáng.

“Cách gì?” Ngữ khí của cô rõ ràng có chút kích động, ngay trong khoảnh khắc ấy, cô dường như nhìn thấy được ánh bình minh từ trong bóng tối, trừ kết hôn giả ra cách nào khác cũng được.

Âu Vũ Đình nhấc ly rượu trước mặt lên, ngửa đầu uống, chẳng mấy chốc ly rượu đã được uống cạn.

“Cách đó chính là chúng ta kết hôn thật.” Âu Vũ Đình nghiêm túc nói, đúng vậy, nếu như họ thật sự kết hôn, ba anh nhất định sẽ thả ba mẹ của cô ra.

Mắt Tiêu Mộc Diên trợn tròn lên gấp bội, đây là ý gì, kết hôn thật, cô kết hôn thật với Âu Vũ Đình, nhưng cô không yêu anh, không được, chuyện này cô không thể đồng ý.

Cô thực sự không hiểu, đường đường là siêu sao như Âu Vũ Đình, ba của anh tại sao lại quan tâm tới bản thiết kế của cô như vậy, bản thiết kế này đối với cô mà nói có thể cứu được mạng người, nhưng nếu để ở Âu Thị thì nó cũng chẳng có tác dụng gì to lớn cả.

“Nếu vậy chúng ta hãy kết hôn giả thôi, đợi sau khi ba anh thả ba mẹ em ra rồi, chúng ta sẽ ly hôn sau.” Tiêu Mộc Diên nhìn Âu Vũ Đình nói, cô đột nhiên thấy chuyện này rất nực cười, cô trước giờ chưa từng nghĩ tới việc kết hôn giả. Không nghĩ rằng cô bây giờ lại phải làm chuyện này.

Âu Vũ Đình gật đầu, nhưng anh bây giờ chính là đang rất thất vọng, nếu như trước khi anh nhắc tới việc kết hôn thật, Tiêu Mộc Diên có thể cười mà đồng ý kết hôn giả, anh chắc sẽ rất vui, nhưng bây giờ, anh lại thấy chẳng thể nào vui lên được.

“Được, khi ba anh hỏi em, em hãy đồng ý với ông ấy, hơn nữa em phải giả vờ rằng mình thật sự rất muốn, đến lúc đó ông ấy vui lên, có thể sẽ thả ba mẹ của em ra.” Âu Vũ Đình căn dặn nói, thực ra kể cả là kết hôn giả, anh cũng đã rất may mắn rồi, đời này ít nhất có thể bước vào lễ đường cùng cô một lần.

“Ừm, em biết rồi, chuyện này tạm thời chỉ có hai chúng ta biết, không được nói cho người khác, lỡ như bị truyền ra ngoài rồi, ba anh không thả ba mẹ em ra nữa thì phải làm sao?” Điều mà Tiêu Mộc Diên lo lắng nhất vẫn là ba mẹ của cô, vì ba mẹ, bất kể phải trả giá những gì, cô đều không để ý.

Âu Vũ Đình gật đầu, anh vốn cũng nghĩ như vậy, anh còn lo cô sẽ nói chuyện này cho Thịnh Trình Việt biết nữa? Không ngờ cô bây giờ đã nói như vậy, xem ra anh đã lo lắng quá rồi.

Thịnh Trình Việt cùng mấy đứa nhỏ đứng ở trong góc yên lặng nhìn cảnh tượng đó, sao lại là Âu Vũ Đình, lẽ nào kẻ bắt cóc ba mẹ Tiêu Mộc Diên có liên quan đến anh ta sao? Ánh mắt anh càng ngày càng thẫm lại, để lộ ra tia sáng của sự nguy hiểm.

“Ba, sao lại là chú Âu?” Ánh mắt Viễn Đan lộ rõ vẽ khó hiểu, Âu Vũ Đình trong lòng cậu bé trước giờ đều là người tốt, không thể nào là người bắt cóc ông bà ngoại được, trong chuyện này có phải là có ẩn tình gì không.

“Đúng vậy, không thể nào là chú Âu.” Ngữ khí của Nguyệt Nguyệt cũng lộ rõ vẻ khó hiểu, nghĩ thế nào cũng không thể là chú Âu được, kể cả tin Thịnh Trình Việtlà người bắt cóc cũng không thể nghi ngờ Âu Vũ Đình, nhưng người mà mẹ gặp lại là Âu Vũ Đình.

Dù sao Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan cũng đã sống với Âu Vũ Đình 5 năm, hai đứa nhỏ rất có cảm tình với Âu Vũ Đình.

Thịnh Tuấn Hạo không có ấn tượng tốt với Âu Vũ Đình, cậu nghĩ thế nào cũng thấy Âu Vũ Đình rất ngứa mắt, là một tên đàn ông lừa mẹ.

“Chúng ta xem mẹ lát quay lại sẽ nói gì đã.” Viễn Đan nói.

“Được, chúng ta cứ như vậy trước đã, em đi trước đấy.” Tiêu Mộc Diên nói xong liền đứng dậy, không yên tâm nhìn ngó xung quanh, sợ đám người Thịnh Trình Việt sẽ bám theo cô.

Âu Vũ Đình cũng đứng lên, nắm chặt tay Tiêu Mộc Diên, trời đã tối, cô bây giờ chắc cũng đói rồi.

“Chúng ta đi ăn trước đi.” Anh nhìn cô, ánh mắt có chút chờ đợi, tay cô rất mềm, da cũng rất đẹp, anh rất thích cảm giác nắm tay cô.

“Thôi, em có việc rồi, hôm nay cảm ơn anh.” Tiêu Mộc Diên cảm ơn tự tận đáy lòng, có thể trong suốt 6 năm đó, cô thật sự đã quen biết Âu Vũ Đình, nếu không, anh sao lại giúp cô một cách nhiệt tình như vậy.

Âu Vũ Đình tuy sớm đã đoán được Tiêu Mộc Diên sẽ từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, vẫn có chút đau lòng.

Tiêu Mộc Diên sau khi về đến nhà, mấy người bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, đã chuẩn bị xong xuôi phần cơm cho cô cả rồi.

“Dì Diên, dì về đúng lúc lắm, bọn cháu vừa mới nấu cơm xong, dì đói rồi chứ.” Thịnh Tuấn Hạo chạy lại cười với Tiêu Mộc Diên, thực ra cậu rất muốn hỏi tên Âu Vũ Đình kia đã nói gì với mẹ?

“Ừm, dì đói rồi, ăn cơm xong ba người các cháu đi rửa bát, dì có chuyện muốn nói riêng với ba của mấy đứa.” Tiêu Mộc Diên rất bình tĩnh nói, thực ra có bỗng không biết nên mở lời ra sao với Thịnh Trình Việt, nếu như anh biết chuyện cô kết hôn xong, sẽ có phản ứng như thế nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.