Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 193: Mẹ kết hôn với chú âu của các con



Tiêu Mộc Diên thấy Âu Vũ Đình đã cúp điện thoại, cô bất đắc dĩ thở dài, anh cúp điện thoại vội vàng quá, cô vốn định nói lời từ chối, nhưng không ngờ anh lại cúp nhanh vậy, thôi kệ, anh đi thì đi.

Nếu siêu sao như anh quảng cáo giúp cho công ty nhỏ của cô thì không chừng công ty của cô vừa mở đã phất? Tiêu Mộc Diên nghĩ đến điều đó liền không khỏi nở nụ cười.

Thịnh Tuấn Hạo nhìn vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, bàn tay nhỏ kéo lấy tay của Tiêu Mộc Diên rồi bất giác nắm thật chặt, vừa rồi mẹ gọi điện cho Âu Vũ Đình, nên mẹ đang vui thế này là vì Âu Vũ Đình sao? Nghĩ vậy, trong lòng Thịnh Tuấn Hạo càng không thích Âu Vũ Đình, giống như bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể bị chú ấy cướp đi vậy.

Mấy người họ gọi taxi, vừa xuống xe thì đa nhìn thấy Âu Vũ Đình đang đứng tựa người vào xe anh, chờ cô. Anh đội một cái mũ lưỡi trai, đeo một chiếc kính râm to, chắc là sợ bị phát hiện, dù sao thì một người độ nhận diện cao như anh, sao có thể lộ diện công khai như thế được, vậy thì fan của anh sẽ điên cuồng giành giật anh mất.

Tuy anh dùng nhiều đồ che chắn, nhưng Tiêu Mộc Diên vừa nhìn đã phát hiện ra Âu Vũ Đình, sau khi nhìn thấy cách anh hóa trang, cô không khỏi thấy buồn cười, không ngờ siêu sao ra khỏi cửa mà lại lén la lén lút như thế, xem ra ai cũng có cái khổ riêng.

Âu Vũ Đình vừa nhìn thấy Tiêu Mộc Diên bước tới thì anh cũng lập tức bước về phía cô, khi đứng gần sát bên cô, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, bàn tay bất giác đưa lên chạm vào má cô.

“Còn đau không?” Anh hỏi, đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên, giờ thì anh đã biết, sáng nay, người tát cô chính là Trương Vân Doanh, cô bé ngốc, Trương Vân Doanh đã mất trí nhớ, vì sao cô còn muốn đi tìm anh ta, cô vẫn nhớ mãi không quên Trương Vân Doanh sao?

Bị Âu Vũ Đình nhìn chăm chú, Tiêu Mộc Diên cảm thấy ngại ngùng, cô khẽ đưa tay lên kéo tay Âu Vũ Đình xuống.

“Em không còn đau nữa, anh không cần ngạc nhiên như vậy” Trái lại, vẻ mặt Tiêu Mộc Diên khá bất ngờ, vì sao Trương Vân Doanh anh ta lại đối xử với cô như vậy, cho dù là anh ta đã đính hôn rồi, cho dù anh ta không yêu cô, nhưng vì sao anh ta phải đánh cô.

Âu Vũ Đình vẫn chăm chú nhìn vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên, tuy trên mặt cô gái là vẻ không để tâm, nhưng anh biết, trong lòng cô vẫn để ý, bị người mình yêu sâu sắc tát một cái, sao mà cô không để ý cho được?

“Khi nào thì công ty của em khai trương?” Âu Vũ Đình thức thời chuyển chủ đề, đây cũng là chuyện mà Tiêu Mộc Diên đang quan tâm nhất, trong lúc hai người đang nói chuyện, anh ôm Viễn Đan lên, lâu rồi chưa ôm thằng nhóc này, giờ đã lớn lên không ít.

Quả nhiên vừa nhắc tới chuyện công ty, vẻ mặt Tiêu Mộc Diên cũng nghiêm túc lại, xem chừng dù thế nào cũng phải trong vòng mười ngày sau, cô phải gấp rút lên mới được, liên hệ thêm một vài vị khách, công ty này cô đã bỏ nhiều tâm huyết, cô nhất định phải kinh doanh thật tốt.

“Chú Âu, cháu cũng muốn được bế” Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Âu Vũ Đình bế Viễn Đan lên thì trong lòng không vui, trước đây chú ấy luôn thích bế cô bé, sao giờ chú lại bế Viễn Đan vậy.

Âu Vũ Đình khẽ cười, rồi lập tức cười lớn, nói:

“Được, vậy để chú bế cháu nào” Âu Vũ Đình vừa nói vừa đặt Viễn Đan xuống, bế Nguyệt Nguyệt lên, ai ngờ Nguyệt Nguyệt còn phối hợp tựa đầu gối lên vai Âu Vũ Đình, như một con chim nhỏ nép vào.

Thịnh Tuấn Hạo vừa nhìn thấy Âu Vũ Đình, mày đã nhíu lại, chẳng lẽ Âu Vũ Đình này lại không xấu như trong suy nghĩ của nó? Nếu không thì Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan sao lại quý chú ấy như vậy.

Âu Vũ Đình cũng biết Thịnh Tuấn Hạo không thích anh, cho nên anh cũng không nói chuyện nhiều với Thịnh Tuấn Hạo.

Đồ đạc trong công ty rất nhiều, còn cả thiết kế của các phòng làm việc khác, Tiêu Mộc Diên phải sắp xếp lại một chút.

Mấy người họ cùng đến vừa hay giúp Tiêu Mộc Diên xếp đồ.

“Mẹ ơi, công ty của mẹ to ghê, sau này chủ nhật con có thể đến công ty mẹ thực tập không ạ?” Thịnh Tuấn Hạo cười ha ha nói, đây là lần đầu tiên sau khi nó nhận Tiêu Mộc Diên làm mẹ, nói cũng nhiều hơn ngày trước, có thể thấy trong lòng nó đã khát khao một người mẹ đến thế nào.

Khóe miệng Tiêu Mộc Diên khẽ giật giật, Thịnh Tuấn Hạo thế mà lại muốn đến công ty cô để thực tập, công ty của cô không muốn bị đóng cửa sớm đâu! Còn cho trẻ con đến thực tập, hơn nữa còn là một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng mà cũng sắp lên bảy rồi, qua năm là nó bảy tuổi.

Đến Âu Vũ Đình cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi hột, thằng nhóc bé tí này muốn đến thực tập sao, tuy anh cũng phải thừa nhận Thịnh Tuấn Hạo là một đứa trẻ thông minh nhưng cũng chưa đến mức đi làm được.

“Đúng đó, đúng đó, bọn mình cùng đến công ty của mẹ để thực tập” Nguyệt Nguyệt cũng cười vui sướng nói, thật ra bọn chúng không phải đến công ty của Tiêu Mộc Diên để thực tập gì, bọn chúng chỉ là muốn giúp mẹ mà thôi.

“Ừ, các con cứ đến đi, mẹ có thể bớt phải thuê hai cô lao công” Tiêu Mộc Diên cười ha ha nói, trong lời nói của cô đã thể hiện ý tứ rõ ràng, nếu chúng thật sự muốn đến thì cô sẽ cho bọn chúng đi lau dọn.

Thịnh Tuấn Hạo bĩu bĩu môi, với năng lực của bọn chúng, làm lao công có phải quá thiệt thòi không, cậu bé nghĩ, với năng lực của mình, nó có thể làm giám đốc được.

Tiêu Mộc Diên nhìn vẻ mặt của Thịnh Tuấn Hạo, thằng bé này chắc chắn là đang cảm thấy không phục, mi tâm cô khẽ nhíu lại.

“Không lẽ con còn muốn làm giám đốc à?” Tiêu Mộc Diên thuận miệng nói, để cho cậu bé làm lao công đã là tốt lắm rồi, ít ra thì cũng có lương, nếu đến nơi khác, có ai cần bọn chúng chứ.

“Việc này cũng không tồi, để con làm” Viễn Đan tiếp lời nói.

Tiêu Mộc Diên không nhịn được trợn mắt khinh thường, đám trẻ con này nghĩ công ty của cô là cái gì? Là nơi dễ vào như thế à? Công ty bây giờ của cô ít nhất cũng phải có bằng đại học mới được vào làm nhé.

Âu Vũ Đình đưa tay lên xoa cằm, anh nhìn Tiêu Mộc Diên, hình như trầm tư nghĩ chuyện gì đó.

“Hay là anh tìm một người đại diện cho công ty của em” Anh nói với vẻ rất nghiêm túc, giống như thật sự muốn tìm người đại diện cho công ty của cô vậy.

“Được chứ, em mong còn không được! Nhưng mà em không đủ tiền mời anh đâu, chắc là anh đòi lương cao lắm.” Tiêu Mộc Diên nói với Âu Vũ Đình, một siêu sao giống như anh, chắc chắn sẽ muốn nhiều tiền, nhưng cô không có đủ tiền trả anh.

Âu Vũ Đình tà mị tiến sát đễn chỗ cô, thấp giọng nói khẽ vào tai cô.

“Hai chúng mình sắp kết hôn rồi, sau này quảng cáo cho em, không nhận một xu”. Giọng nói của anh không lớn, không biết mấy đứa trẻ bên cạnh có nghe thấy không.

Nhưng sau khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy vẻ mặt của Thịnh Tuấn Hạo xong, khuôn mặt nhỏ khẽ thay đổi, xem ra là bọn trẻ con đã nghe thấy lời Âu Vũ Đình nói rồi.

“Chú Âu, chú muốn kết hôn với mẹ con sao?” Viễn Đan lên tiếng trước hỏi, sao lại như vậy nhỉ, mẹ phải nên ở cùng với ba mới đúng.

Tiêu Mộc Diên thấy chuyện bị lộ, cô nghĩ, cũng không cần tiếp tục giấu giếm nữa, vậy thì cô sẽ nói hết với bọn trẻ, dù sao Thịnh Trình Việt cũng có vị hôn thê rồi còn gì? Anh ta cũng không có quyền quản mình, vừa nghĩ tới chuyện Thịnh Trình Việt bắt cô đợi thời gian dài như vậy, rồi anh ta lại vì một người phụ nữ khác mà cho cô leo cây, trong lòng cô đã nảy sinh sự tức giận khó hiểu.

Nguyệt Nguyệt thấy tình hình cấp bách, cô bé nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên, lắc nhẹ, không được, mẹ phải yêu ba, mẹ phải ở cùng với ba.

“Mẹ, vậy ba thì làm thế nào?” Thịnh Tuấn Hạo vẻ mặt tủi thân hỏi Tiêu Mộc Diên, bây giờ thật sự cậu bé rất đau lòng, sao lại như vậy? Sao mẹ lại kết hôn với Âu Vũ Đình, có phải là bị ép vì chuyện gì đó không, không thì sao mẹ lại kết hôn gấp vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ba con có vị hôn thê rồi mà? Nếu đã là vị hôn thê thì chứng tỏ sau này sẽ lấy cô ta làm vợ, cho nên, sau này các con nhất định phải sống hòa thuận với mẹ mới của các con” Tiêu Mộc Diên lẳng lặng nói, có điều, trong lòng cô vẫn xẹt qua sự không nỡ khó giải thích. Cô cũng không biết tại sao lại có cảm xúc như vậy, chẳng lẽ là trong lòng cô, cô đã bắt đầu quan tâm đến những đứa trẻ này?

“Mẹ ơi, mẹ không cần chúng con nữa sao?” Nguyệt Nguyệt khóc lớn, trong mắt là sự đau lòng, mẹ của cô bé vậy mà lại bảo cô bé gọi một người phụ nữ khác là mẹ, sao mẹ có thể như vậy được? Bây giờ nghĩ đến điều đó cô bé thật sự cảm thấy đau lòng.

Tiêu Mộc Diên định nói gì đó, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nên cũng không nói được gì nữa.

“Sao mẹ các cháu lại không cần các cháu được chứ, sau này các cháu sẽ có hai người cha, hai người mẹ” Âu Vũ Đình giải thích, thật sự anh cũng biết, bọn trẻ đều hiểu cả, sự giải thích của anh là thừa.

Tiêu Mộc Diên nhìn qua kính cửa sổ ra bên ngoài, cô không biết trong sáu năm này đã xảy ra những chuyện gì, nhưng cô biết, sáu năm đó làm cô mất đi Trương Vân Doanh, bây giờ cô dường như có thể cảm nhận được là cô đã yêu Thịnh Trình Việt.

Nhất là khi trước mặt cô, Thịnh Trình Việt chạy đi tìm cô gái khác, trong lòng cô đau thắt lại, cho nên, cô chắc chắn rằng, trong sáu năm này, cô và Thịnh Trình Việt đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tin được.

“Con không muốn, con muốn mẹ và ba ở cùng với nhau” Nguyệt Nguyệt sà vào lòng Tiêu Mộc Diên, đúng vậy, cô bé muốn Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt, chỉ như vậy mẹ mới hạnh phúc.

Tiêu Mộc Diên xoa xoa đầu Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy bọn trẻ thế này, thật ra cô có một sự kích động muốn nói sự thật với chúng, rằng cô và Âu Vũ Đình chỉ là kết hôn giả thôi. Nhưng bây giờ chưa được, người biết được chuyện này càng nhiều, thì chuyện càng trở nên phức tạp.

Dù cho cô và Âu Vũ Đình kết hôn giả nhưng cô và Thịnh Trình Việt cũng không có khả năng, cô chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại bất chợt nhớ tới cảnh tai nạn xe đó, vì sao cô xảy ra tai nạn xe, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Trực giác mách bảo cô, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thịnh Trình Việt.

“Cho dù mẹ có ở cùng với ba các con hay không thì mẹ vẫn mãi yêu các con” Tiêu Mộc Diên nói một cách chắc chắn, cho dù như thế nào, bọn trẻ này đều là con của cô, hơn nữa cô cũng phát hiện, càng ngày cô càng yêu chúng.

“Không được đâu, mẹ không thể kết hôn với chú Âu!” Thịnh Tuấn Hạo bất ngờ nói, ngữ điệu vô cùng bá đạo, thật ra vào lúc cậu bé nói, toàn thân nó tản ra khí thế lạnh băng. Con ngươi sáng lấp lánh của nó trở nên thâm thúy, trầm tối, khoảnh khắc đó, có thể nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt trên người thằng bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.