Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 215: Để cho em biết, em là người phụ nữ của ai



Quả nhiên người tới chính là Trương Vân Doanh. Anh ấy nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy, trong đầu lập tức trở nên trống rỗng và lui lại vài bước, nhưng sau đó vẫn nắm chặt tay và bước lên.

Bản thân Thịnh Trình Việt đã chịu áp lực rất lớn cùng tâm trạng vô cùng tệ. Anh lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Phong phía sau Trương Vân Doanh. Người này làm ăn kiểu gì không biết? Nhiều người như vậy mà không ngăn cản nổi một Trương Vân Doanh sao?

Thịnh Trình Việt kéo chăn qua che cho Tiêu Mộc Diên, còn mình tiến tới ngăn cản Trương Vân Doanh.

“Anh trả Diên Diên của tôi lại cho tôi!” Trương Vân Doanh còn nói những lời này.

“Cái gì gọi là của anh chứ?” Trong tròng mắt Thịnh Trình Việt đầy vẻ nguy hiểm. Anh đã từng nói qua, anh không hy vọng vì một người phụ nữ mà xích mích với anh ấy. Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ quả thật không làm bạn được nữa.

Trương Vân Doanh không để ý đến Thịnh Trình Việt, trái lại nghiêng đầu tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Mộc Diên.

“Diên Diên, anh bị thôi miên nên mới quên mất em. Người anh yêu từ trước tới nay chỉ có một mình em thôi!” Giọng anh ấy mềm mỏng và nói với Tiêu Mộc Diên mà không để ý tới sự tồn tại của Thịnh Trình Việt.

Trong chăn, Tiêu Mộc Diên nghe vậy liền sửng sốt. Anh ấy vừa nói gì? Anh ấy bị thôi miên? Quên mất à? Cô nhớ ngày đó quả thật có thấy Trương Vân Doanh rất khác thường.

Trán Thịnh Trình Việt nổi gân xanh và kéo cổ áo của Trương Vân Doanh lại, muốn đánh anh ấy.

Trương Vân Doanh không chống lại. Anh ấy nhìn chiếc giường lớn phía sau Thịnh Trình Việt, thấy người phụ nữ trên giường vẫn không hề nhúc nhích thì hơi đau lòng.

Nhìn gương mặt này thế nào cũng thấy gợi đòn, nhưng Thịnh Trình Việt không muốn thấy máu trong thời kỳ mới cưới của mình. Anh ném người cho Lâm Phong và dặn dò: “Cậu đổi một nhóm vệ sĩ khác đi. Tất cả đều là đồ vô dụng gì không biết.”

Đợi đến khi chuyện này được dẹp yên, Tiêu Mộc Diên mới vén chăn lên. Những lời Trương Vân Doanh mới nói còn đang vang vọng ở trong đầu của cô, thật lâu không thể rời đi.

Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên ngây người thì đột nhiên có chút hối hận về lòng tốt của mình vừa rồi. Một đêm tân hôn đang yên đang lành lại thành như vậy, anh nên kết thúc thế nào đây?

“Chồng ơi, em mệt rồi, em muốn đi ngủ.” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt với ánh mắt vô cảm và nói một câu, sau đó lật người, quay lưng về phía anh.

Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy rất tức giận, bàn tay nắm lấy cái chăn và nhấc nó lên. “Có phải lời anh ta mới nói đã khiến em xiêu lòng rồi đúng không? Bây giờ anh cho em biết em rốt cuộc là người phụ nữ của ai!”

Thịnh Trình Việt nắm lấy mặt Tiêu Mộc Diên xoay qua và gặm đôi môi đỏ mọng kia. Anh phải chặn cái miệng này lại mới được. Anh sợ trong cái miệng này sẽ nói ra những lời làm cho mình mất hứng.

Bàn tay của Thịnh Trình Việt tự do di chuyển khắp mọi nơi trên cơ thể của Tiêu Mộc Diên, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không buông tha. Anh bắt đầu trở nên nôn nóng đến nỗi cũng không làm màn dạo đầu đã trực tiếp vọt vào.

“Ư...”

Cơ thể Tiêu Mộc Diên cong lại và buồn bực hừ một tiếng, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống. Lòng bàn tay cô vỗ lên lưng Thịnh Trình Việt và để lại từng vết cào.

Một đêm này, không biết Thịnh Trình Việt hành hạ Tiêu Mộc Diên bao nhiêu lần. Cô đã không còn sức lực để chống đỡ và hôn mê từ lâu. Mà chờ tới khi trời hửng sáng, anh mới chịu dừng lại.

Trước khi ngủ, Thịnh Trình Việt nhìn gương mặt Tiêu Mộc Diên đang ngủ say và cúi xuống hôn lên giữa chân mày đang nhíu lại của cô. Anh nhìn ra được cô ngủ không yên.

Ban đầu, anh muốn cho Tiêu Mộc Diên một đêm tân hôn tuyệt vời, chỉ là anh đã mất khống chế rồi.

Anh nhớ tới trước đây khi Tiêu Mộc Diên thân thiết gọi Trương Vân Doanh là “Vân” thì trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng lần này, anh thấy Trương Vân Doanh quả thật không giống với trước đây. Về phần nguyên nhân... Đôi mắt đẹp của anh hơi nheo lại và lộ ra vẻ nguy hiểm. Xem ra anh phải điều tra thật kỹ mới được.

“Mẹ, mẹ, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”

“Mẹ là đồ lười, về sau không cho phép mẹ chê Nguyệt Nguyệt lười biếng nữa.”

“Mẹ dậy ăn cơm thôi. Bà ngoại nói dạ dày của Mẹ không tốt, không thể bỏ bữa sáng được.”

...

Tiêu Mộc Diên còn đang mơ màng ngủ lại nghe được mấy giọng nói kêu lên ầm ỹ, cô không nhịn được mà cười rất ngọt ngào. “Không phải ba con đã đi tới nhà bà ngoại sao?”

“Mẹ, bây giờ đã là xế chiều rồi.” Viễn Đan bất lực: “Ba nói mẹ rất mệt mỏi phải ngủ thêm một lát, nhưng không hề nói Mẹ sẽ ngủ lâu như vậy đâu.”

“Ba nói, lúc ba không ở nhà có thể mẹ sẽ thấy buồn chán, cho nên mới sáng sớm đã đón bọn con tới đây rồi.” Tử Hạo lại chậm rãi giải thích.

Tiêu Mộc Diên nhớ tới Thịnh Trình Việt liền đỏ mặt. Cô vừa nhớ tới chuyện bọn họ đã không quá vui vẻ vào tối hôm qua thì đột nhiên thấy phiền muộn.

“Mẹ không vui sao?” Nguyệt Nguyệt nhìn ra được sự thay đổi trên gương mặt Tiêu Mộc Diên đầu tiên.

Tiêu Mộc Diên lắc đầu: “Được rồi, các con ra ngoài trước đi. Chờ mẹ thay quần áo xong thì chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”

Ba đứa trẻ nghe lời gật đầu, sau đó xếp thành một hàng dài đi ra ngoài.

Tiêu Mộc Diên kinh ngạc. Chẳng lẽ ba đứa trẻ này còn hiểu được thế nào là kỷ luật sao? Cô cố đứng dậy, cảm giác đau nhức nhiều hơn so với dự đoán gấp mấy lần.

Cô đi tới nhà vệ sinh và rửa mặt, thấy những vết xanh tím trên người mà giật mình. Thịnh Trình Việt tưởng cô là một miếng thịt lớn, nên cắn bên này một cái, gặm bên kia một cái sao?

Rơi vào đường cùng, dù trời nóng nhưng cô vẫn mặc phải áo dài tay. Khi cô đi ra ngoài, ba đứa trẻ suýt nữa há hốc mồm.

“Mẹ nóng tới ngốc rồi sao?” Nguyệt Nguyệt chạy đến trước mặt Tiêu Mộc Diên và giang hai cánh tay muốn cô bế mình.

Tiêu Mộc Diên đang muốn giơ tay bế cô bé thì Viễn Đan đã cản Nguyệt Nguyệt lại.

“Em lớn như vậy còn không biết tự đi à? Em đã quên ba từng nói thế nào sao?”

Tiêu Mộc Diên đang muốn dạy dỗ Viễn Đan đừng nói như vậy. Cô bé mới sáu tuổi nên vẫn còn là một đứa trẻ, cô có thể bế được.

Nào ngờ Nguyệt Nguyệt cũng rất hiểu chuyện gật đầu, mỉm cười nói với Tiêu Mộc Diên: “Mẹ, con lớn lên cũng có thể cùng các anh bảo vệ mẹ.”

Nhìn Nguyệt Nguyệt trước mặt cười như thiên thần nhỏ, trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm giác ấm áp. Cô thật sự muốn biết Thịnh Trình Việt đã nói gì với các con khiến cho chúng trở nên hiểu chuyện như vậy chỉ sau một đêm.

Nhưng từ khi cô vừa tỉnh lại tới giờ vẫn chưa nhìn thấy Thịnh Trình Việt. Anh đi đâu rồi? Chắc không phải anh lại ghen chứ nhỉ? Cô đã định không tính toán với anh rồi mà.

Vào giờ phút này, điện thoại của Tiêu Mộc Diên chợt đổ chuông. Cô nhìn qua màn hình và nhận nghe.

“Tiểu Diên Diên – vợ thân yêu, còn hai giờ lẻ năm phút nữa là anh hết giờ làm rồi. Tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm đây?”

Lúc này Thịnh Trình Việt đang ở bên trong phòng làm việc của mình để xem xét các tài liệu. Vừa nhận được tin nhắn do Tử Hạo gửi tới nói về tình hình của Tiêu Mộc Diên, anh lập tức gọi điện thoại cho cô.

Ban đầu, anh vẫn sợ Tiêu Mộc Diên tỉnh lại sẽ vì chuyện tối qua mà không để ý tới mình. Nhưng theo tin tức Tử Hạo gửi tới, hình như cô cũng không có dấu hiệu gì mất hứng cả.

Mà Mộng Huyên - thư ký của anh vốn đang muốn đi ra ngoài thì nghe Thịnh Trình Việt gọi buồn nôn như vậy, giày cao gót chợt lệch và suýt nữa đã ngã xuống. Cô ấy cố đứng thẳng lại nghe anh nói.

“Anh đương nhiên là nghe lời Tiểu Diên Diên nói rồi. Tiểu Diên Diên bảo anh đi hướng đông, anh tuyệt đối sẽ không đi hướng đây, Tiểu Diên Diên bảo anh đi đuổi chó thì anh tuyệt đối sẽ không đuổi gà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.