Kể từ sau bữa tiệc sinh nhật đó, Trương Bân Bân vẫn luôn giam mình trong phòng.
Bên cạnh cô ấy, điện thoại reo không ngừng, không cần nghĩ cũng biết là cuộc gọi của Âu Vũ Đình.
Mấy ngày nay, Âu Vũ Đình không ngừng nghỉ tới tìm cô ấy, nhưng cô vẫn luôn đóng cửa không gặp, đến điện thoại cũng không nghe.
Số điện thoại của cô đã mở tính năng tự động trả lời, dường như cứ cách mười phút điện thoại lại vang lên một lần.
“Bân Bân, anh thật sự yêu em, em mở cửa ra được không?”
“Bân Bân, em nói cho anh biết rốt cuộc anh sai ở đâu? Nói cho anh, anh sẽ sửa được không?”
Âu Vũ Đình đứng trước cửa nhà Trương Bân Bân, không ngừng ấn chuông cửa, nhưng lại chẳng có ai để ý tới.
Lúc trương Bân Bân không nghe điện thoại, Âu Vũ Đình phản ứng đầu tiên là chạy đến nhà họ Trương, nhận được tin tức như thế này.
“Gần đây cô chủ không về, nếu cậu gặp cô ấy thì xin chuyển lời giúp là ông chủ vẫn luôn đi tìm cô ấy.”
Vì thế anh ta nghĩ tới căn biệt thự mà Trương Bân Bân từng nói với anh, là cô tự tay bày biện, cô từng nói, đó mới là nhà của cô.
Trương Bân Bân cuộn người lại, đầu gục xuống hai chân, nước mắt không ngừng rơi: “Đồ khốn, rõ ràng là yêu tôi, sao lại làm quấy nhiễu trái tim tôi! Tôi rõ ràng đã quyết định từ bỏ anh rồi.”
Đột nhiên, cửa kính phòng cô bị đập vỡ, một bóng người từ ngoài nhảy vào.
May mà lúc trước anh đóng phim, có từng học qua võ thuật, mấy kỹ năng như nhảy cửa sổ gì đó đều từng học rồi.
Anh ta nhìn cô gái nhỏ đang ngồi thu lu ở trên giường, không hiểu sao cảm thấy đau lòng, anh như theo bản năng tiến về phía đó ôm cô.
“Bân Bân, em đừng không đếm xỉa đến anh được không?” Âu Vũ Đình cũng hoang mang, gần đây anh cũng rơi vào tâm trạng không hiểu ra sao.
Chẳng hiểu ra sao lại muốn ở cạnh Trương Bân Bân, chẳng hiểu sao lại muốn có con với cô, chẳng hiểu sao lại muốn Trương Bân Bân thay thế Tiêu Mộc Diên ở vị trí trong lòng anh... nhưng mà, Trương Bân Bân cũng không hiểu sao lại phớt lờ anh.
Anh nghĩ lại những chuyện đã làm trong buổi tiệc sinh nhật hôm đó, nhưng anh không thể nghĩ ra anh đã làm gì khiến Trương Bân Bân không vui. Anh nhớ rõ ràng anh vẫn luôn bên cạnh Trương Bân Bân, cũng không nói chuyện nhiều với Tiêu Mộc Diên.
Nước mắt Trương Bân Bân vẫn không ngừng rơi, nghe Âu Vũ Đình nói, cô cũng mềm lòng. Những mỗi lần nhớ lại những chuyện đã xảy ra, co vẫn không thể nào xác định được những lời Âu Vũ Đình nói có phải là thật.
Cô yêu anh, nhưng cô không có đủ dũng cảm, cô sợ tình yêu cô kiên trì bao năm, chỉ là một sai lầm.
“Đình.”
Giọng nói cô yếu ớt, mấy ngày hôm nay, cô không ăn gì cả, cho dù miễn cưỡng ăn vào thì cũng lại nôn ra.
“Anh đây.” Cằm Âu Vũ Đình tỳ lên đầu cô, nghe cô gọi, anh lập tức đáp lại.
“Chúng ta chia tay đi.”
Cuối cùng cô nói ra suy nghĩ trong lòng mấy ngày nay, Trương Bân Bân lại giàn dụa nước mắt.
“Em nói cái gì?” Âu Vũ Đình không tin được kéo vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh.
Mắt Trương Bân Bân khóc đến sưng đỏ, cô không muốn Âu Vũ Đình nhìn thấy bộ dạng chật vật này của cô một chút nào, ánh mắt né tránh.
“Em nhìn anh, em có biết em đang nói gì không!” Âu Vũ Đình tức giận hét lên, lực tay càng mạnh hơn, giống như muốn bóp nát vai cô.
Trương Bân Bân nghẹn ngào, cô cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng: “Chúng ta chia tay đi.” Cô lại lặp lại một lần nữa những gì vừa nói.
Âu Vũ Đình nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, bàn tay lớn giữ chặt phía sau đầu cô, ngăn môi cô lại.
Mãi lâu sau, Âu Vũ Đình mới buông Trương Bân Bân ra, anh nói: “Anh cho em cơ hội rút lại những gì vừa nói.”
Ánh mắt Âu Vũ Đình trở nên âm u, anh lại lần nữa khóa môi cô: “Em xác định không rút lại lời nói?”
“Âu Vũ Đình, em muốn chia tay anh.” Trương Bân Bân hét lên, hai bàn tay chống vào trước ngực Âu Vũ Đình, muốn đẩy anh ra: “Rõ ràng là anh không yêu em, rõ ràng không yêu....”
Âu Vũ Đình vẫn không nhúc nhích, nghe tiếng khóc của Trương Bân Bân, tim anh như võ vụn.
“Bảo bối đừng khóc, anh yêu em, ông xã yêu em.” Âu Vũ Đình hôn lên vệt nước mắt của Trương Bân Bân, bàn tay luồn vào trong áo cô: “Chẳng phải em muốn sinh con cho anh sao? Anh giúp em.”
Giống như bị mê hoặc, Trương Bân Bân suýt nữa thì thuận theo Âu Vũ Đình. Vào lúc mấu chốt, Trương Bân Bân vẫn ngăn Âu Vũ Đình lại.
Cô nhìn cửa sổ kính vừa bị phá vỡ, gió lùa vào lỗ hổng thổi lay rèm cửa. Cô nghĩ, đau dài không bằng đau ngắn.
“Anh Đình, chắc là anh thích Diên Diên đúng không.” Cô như hỏi, nhưng trong lòng đã rõ đáp án.
Nghe thấy hai chữ “Diên Diên.”, trong lòng Âu Vũ Đình bỗng hiểu ra, cô gái này giày vò anh như thế, hóa ra là đang ghen à. Nhưng mà ghen cũng gián tiếp chứng tỏ cô vẫn quan tâm anh, tâm trạng anh bỗng tốt lên kỳ lạ: “Bảo bối, đừng có ghen lung tung, anh và Diên Diên đã là quá khứ rồi.”
Giống như lời Tiêu Mộc Diên nói với Trương Vân Doanh, có lẽ trước đây thật sự có suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi. Tiêu Mộc Diên chuyển sang Thịnh Trình Việt, còn anh chuyển sang Trương Bân Bân.
“Ai ghen chứ.” Trương Bân Bân không thừa nhận: “Em đang giúp anh hiểu rõ lòng mình mà thôi, Âu Vũ Đình, anh có biết em thích ăn gì nhất không? Là thích ăn ngọt hay là ăn cay?”
Âu Vũ Đình bỗng cứng họng, anh nghĩ một lát, quả thực anh chưa hiểu hết về Trương Bân Bân.
“Những chuyện này chỉ có gì to tát? Chỉ cần anh yêu em là được rồi.”
Dù sao thời gian còn dài, anh có thể từ từ tìm hiểu.
Trương Bân Bân hừ lạnh nói: “Nhưng mà em biết anh thích ăn bánh ngọt, em biết anh ghét ăn đồ ăn có vỏ, là bởi vì Tiêu Mộc Diên không ăn được.” Nói xong lời này, cô lại trầm xuống.
Trong lòng Âu Vũ Đình run lên, thực sự những điều đó không sai. Anh muốn giải thích nhưng mấp máy môi lại không biết nói gì.
“Âu Vũ Đình, miệng anh nói yêu em, nhưng anh không có hành động nào chứng tỏ cả. Trong sinh nhật của em, anh vẫn chu đáo bỏ hạt ớt trên đồ ăn của người phụ nữ khác, anh nói anh đặt em vào đâu? Anh nói!”
“Chuyện đó, anh có thể giải thích....” Lúc đó là bởi vì Trương Vân Doanh làm khó Tiêu Mộc Diên, xuất phát từ phương diện bạn bè, anh muốn giúp một tay thôi, không liên quan đến tình yêu.
Trương Bân Bân hiẻn nhiên không muốn nghe Âu Vũ Đình giải thích, đối với cô mà nói, mỗi một câu Âu Vũ Đình nói đều là lấy cớ: “Anh không cần nói gì cả, anh thích ăn đồ ăn có vỏ, sở thích ăn uống khác hẳn với Tiêu Mộc Diên, cho nên, chúng ta không hợp.”
“Diên Diên cũng là bạn của em....” Anh còn nhớ, trước đây, vì Tiêu Mộc Diên và anh ta kết hôn, cho nên cô mới không tỏ tình.
“Cho nên chúng ta chỉ có thể làm bạn bè, em ghen tỵ với Diên Diên, cô ấy có được tình yêu của anh trai em còn chưa đủ, cô ấy còn được anh và Thịnh Trình Việt thay nhau cưng chiều.
“Em bình tĩnh một chút, Diên Diên nghe thấy sẽ không thoải mái?”