Sau đó, Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô nằm yên trong lòng Thịnh Trình Việt, cô hỏi: “Nếu Cao Ngọc Mai không bỏ đi, anh có kết hôn với em không?”
Nhưng Tiêu Mộc Diên chỉ cho rằng đây là lời dỗ dành của anh thôi, cô lại cảm thấy như vậy cũng không coi là quá đau khổ, ít ra thì một người đàn ông trong đáy lòng có cô, sẽ không lừa cô.
“Vậy là đủ rồi.” Tiêu Mộc Diên nhắm mắt lại, cô ầm ĩ một hồi, rất mệt.
Gần đây không biết là vì sao, cô thường xuyên buồn ngủ, ăn nhiều, còn hay nổi cáu. Tiêu Mộc Diên ghét bản thân cô lúc này, nếu cô là Thịnh Trình Việt, chắc đã không chịu được Tiêu Mộc Diên như thế này từ lâu rồi.
Thịnh Trình Việt không biết những gì Tiêu Mộc Diên nghĩ trong lòng, anh nghĩ, lời Cao Ngọc Mai những cái khác không thể bồi thường được, chỉ có thể dùng cách thô nhất.
Anh gọi điện thoại cho Lâm Phong, bảo anh ta qua đây, hơn nữa còn chuẩn bị cho Cao Ngọc Mai một ít của hồi môn. Nếu cô không gả cho ai thì cũng hết cách, nhưng trong lòng anh quả thật không có người phụ nữ nào khác ngoài Tiêu Mộc Diên.
Sáng hôm sau, bọn họ rời khỏi. Vốn nghĩ cùng Tiêu Mộc Diên đi du lịch hai người thật vui vẻ, kết quả lại xuất hiện một người không nên xuất hiện, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng theo.
Bên ngoài cửa khách sạn, một cô gái mặc váy trắng nhìn căn phòng trống không, hơi hoang mang: “Sáng nay bọn họ đã rời đi rồi sao?”
“Vâng, mà còn đi rất vội vàng.” Nhân viên phục vụ khách sạn thành thật nói.
“Hừ! Thịnh Trình Việt, em có phải hồng thủy mãnh thú gì đâu, mà anh phải sợ em như vậy?” Có giọt nước mắt lăn xuống.
“Cô Cao, có người tìm”
Cao Ngọc Mai đã ở đây lâu rồi, người ở đây đều là bạn bè thân thiết. Mà Cao Ngọc Mai trong mắt người ngoài vẫn luôn khéo léo đúng mực, hơn nữa cô ta cũng vô cùng xinh đẹp, vẽ tranh sinh động, người ở đây coi cô ta như thần nữ.
Sau đó, cô ta nhìn ra nơi này tuy nghèo khó nhưng có phong cảnh đẹp, vì thế liền đề xuất phát triển du lịch, quả thực là kiếm được nhiều tiền, cho nên càng được kính trọng.
Nhưng, cô không nói, biện pháp không phải là của cô, cô chỉ là làm theo thôi.
“Cô Cao, lâu rồi không gặp.” Lâm Phong nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nói.
Cao Ngọc Mai nhìn Lâm Phong, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu như có như không: “Anh ấy ghét tôi đến thế sao, đến tôi cũng không muốn gặp mặt nữa à”
Lâm Phong biết ‘anh ấy’ trong lời Cao Ngọc Mai là nói đến ai, Lâm Phong ngoắc tay một cái, phía sau có người đem đồ lên.
“Đây là của hồi môn anh Việt cho cô, trong đó là hợp đồng mua bán nhà của mấy nơi, anh ấy nghĩ chắc bây giờ cô thích đi du lịch vòng quanh thế giới, cho nên có bất động sản ở tất cả các quốc gia có trên bản đồ.”
“Còn trong hộp này, anh ấy nghĩ cô đang ở đây, cần đến tiền, tiền tệ quốc tế là vàng bạc, món đồ này là anh Việt tặng cô”
Cao Ngọc Mai nhìn đồ trong tay anh ta, lại nhìn đến hộp ở phía xa, nói không ra trong lòng đang có cảm giác gì.
Thịnh Trình Việt vốn định dặn Lâm Phong nói với cô, là hai người đã kết thúc rồi, nhưng Cao Ngọc Mai lại hiểu lầm Thịnh Trình Việt, cho là trong lòng anh vẫn có cô.
Lâm Phong nhìn cô gái, trong lòng nghĩ, chắc sẽ không có ai từ chối tiền bạc của cải đâu nhỉ. Chỗ tài sản này đủ cả một gia tộc sống mấy đời.
Dù sao trước giờ Thịnh Trình Việt đối với phái nữ đều vô cùng hào phóng, nhưng món lớn thế này anh ta cũng lần đầu tiên thấy, người phụ nữ trước mặt không hổ là người mà bọn họ đi tìm bao năm qua.
“Vậy anh ấy có chuyển lời gì cho tôi không?” Ánh mắt Cao Ngọc Mai lấp lánh ánh sáng, vô cùng chờ mong.
Lúc này Lâm Phong cảm thấy khó xử, Thịnh Trình Việt chỉ nói dặn anh ta chuẩn bị những thứ này, cũng không dặn anh ta chuyển lời gì. Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Cao Ngọc Mai, anh ta không nỡ làm cô ta thất vọng, chỉ nói: “Anh Việt chắc là muốn tự mình nói với cô, không dặn tôi chuyển lời”
Chắc là không sai, người lạ tặng của hồi môn phong phú thế này để làm gì?
Cao Ngọc Mai nghe vậy, trong lòng vui như nở hoa, cô ta biết Thịnh Trình Việt không nhẫn tâm bỏ được cô ta.
Lần này cô ta tuyệt đối sẽ không từ mà biệt, dù thế nào cũng phải ở bên cạnh Thịnh Trình việt thật lâu thật lâu.
Lâm Phong không biết, còn tưởng anh ta nói cũng khá ổn, Thịnh Trình Việt suýt nữa đánh anh ta một trận rồi.
“Ba, mẹ, con tưởng hai người còn chơi mấy ngày nữa mới về? Sao về sớm thế ạ?”
Ba đưa nhóc không biết là ở nhà làm gì, hai người lớn đột nhiên đi từ ngoài vào.
Tiêu Mộc Diên vốn cũng chẳng hiểu ra sao, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của ba đứa nhóc, đột nhiên thôi không chất vấn Thịnh Trịnh Việt mà quay sang nhìn bọn chúng
“Các con đang làm gì?”
“Bọn con không làm gì” Nguyệt Nguyệt không giống hai ông anh khôn ngoan kia, cô bé đứng bật dậy, giấu đồ ra sau lưng.
Tiêu Mộc Diên nghi nghi nhìn Nguyệt Nguyệt: “Được thôi, con không muốn nói thì thôi”
Nguyệt Nguyệt thở phào, nhưng Tiêu Mộc Diên đã lập tức lấy đồ đằng sau lưng Nguyệt Nguyệt:
“Mẹ, đừng mà”
Nguyệt Nguyệt bước lên trước giành lại, Viễn Đan và Tuấn Hạo vẻ mặt căng thẳng.
Tiêu Mộc Diên nhìn chữ viết trên vở, như muốn xé rách quyển vở.
“Các con nói cho mẹ biết, đây đều là lời thật lòng của các con sao?” Tiêu Mộc Diên đột nhiên quát lớn, làm ba đứa nhóc bỗng cảm thấy sợ.
Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan và Tuấn Hạo cũng không nói được gì.
Trong mắt Tiêu Mộc Diên lóe lên tia đau lòng, sau đó cô về phòng nhốt mình trong phòng.
Thịnh Trình Việt khó hiểu cầm quyển vở lên, sau khi nhìn nội dung trên đó, sặc mặt anh đen sì.
“Mẹ của em, cũng khá xinh đẹp, nhưng lại vô cùng tùy hứng. Không có việc gì làm cũng mắng chúng em, có việc gì làm cũng mắng chúng em. Lúc chúng em không hiểu chuyện thì nói chúng em không hiểu chuyện, lúc chúng em hiểu chuyện lại nói chúng em hiểu chuyện quá.”
“Có người mẹ như vậy, em rất khổ sở, nếu có thể, em hy vọng có thể đổi mẹ, không cần quá dịu dàng, chỉ hy vọng có thể hiểu chúng em. Không giống mẹ bây giờ, động một cái là đánh ba của em”
“Ba của em, đẹp trai, lấy mẹ em thiệt cho ba quá..”
Bài văn mới viết tới đây, Thịnh Trình Việt dường như có thể hiểu vì sao Tiêu Mộc Diên đau lòng như vậy, anh xem cũng tức giận
“Nguyệt Nguyệt, vì sao con lại viết bài văn như thế này?” Thịnh Trình Việt cố kiềm chế không quát lên.
“Thật ra chúng con chỉ muốn đùa thôi, ai biết ba mẹ lại đột nhiên về” Viễn Đan không vui nói: “Chúng thật thật sự không muốn làm mẹ tức giận, chúng ta chỉ cảm thấy vui vui thôi.”
Thịnh Trình Việt hơi cúi xuống, xoa xoa đầu Nguyệt Nguyệt, rồi liếc mắt sang hai cậu con trai
“Đùa giỡn cũng có lúc không nên, nếu để người mà các con quan tâm đau lòng thì các con có vui không?”
Ba đứa bé đưa mắt nhìn nhau, rồi cúi gằm mặt xuống.