Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 246: Mẹ của chúng con



Viễn Đan và Tuấn Hạo ở bên cạnh nhìn thấy đứa nhóc đó, thì trao đổi ánh mắt với nhau.

Tuấn Hạo giơ tay ra với đứa bé đó, nói: “Lên đây đi, chúng ta cùng xem pháo hoa.”

Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn Viễn Đan, vừa rồi ai nói bọn họ lớn rồi cần gì đi tìm chú cảnh sát?

Nhìn họ nhiệt tình thân thiện mời mình, cậu bé lại liếc nhìn sang Nguyệt Nguyệt, khoảng cách lúc này khá lớn nên cậu bé chẳng quay đầu lại mà chạy đi luôn.

Thân hình cậu nhóc nhỏ bé, lao vào đám đông một lát đã không tìm thấy nữa.

Nguyệt Nguyệt không hiểu, còn Viễn Đan thì trêu chọc.

“Đứa bé này chắc là bị Nguyệt Nguyệt dọa chạy rồi, thật là đáng thương.”

Nguyệt Nguyệt súyt nữa thì lao lên xé rách miệng Viễn Đan: “Anh nói gì hả? Bổn tiểu thư đi đến đâu cũng được khen xinh đẹp đáng yêu! Anh nói thế nhất định là vì ghen tỵ với em.”

Thấy Nguyệt Nguyệt dương dương tự đắc vênh mặt lên, Viễn Đan cũng không chịu yếu thế: “Tiểu gia đây mà phải ghen tỵ em? Những nơi anh đây đi qua, đại cô nương, tiểu cô nương nào mà chẳng muốn sờ mặt anh đây một cái?”

Tuấn Hạo bám vào lan can, nhìn mặt hồ tĩnh lặng. Bởi vì bây giờ là đêm tối nên mặt hồ cũng đen thùi lùi.

Nó bất giác nghĩ tới đứa nhóc quần áo lấm lem kia, rõ ràng đã bẩn đến mức không nhìn rõ cả mắt, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng, hơn nữa còn có thần. Nhưng vì sao phải chạy? Phản ứng không hề giống với những người đã từng gặp chúng nó.

Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt qua một lúc mới tới, nhìn thấy ba đứa trẻ đã đợi đến mất kiên nhẫn, Tiêu Mộc Diên cúi xuống hỏi: “Đông người vậy sao các con ra được thế?”

Nguyệt Nguyệt bĩu môi: “Mẹ ngốc quá, mẹ không biết bảo mọi người nhường đường sao?”

Sắc mặt Tiêu Mộc Diên đen sì, vốn định vuốt ve lòng bàn tay Nguyệt Nguyệt, lại biến thành nắm thành quyền, cô dí nhẹ vào trán cô nhóc: “Mẹ bị nặng tai, không nghe thấy con vừa nói gì? Con nói lại xem.”

Nguyệt Nguyệt xin tha: “Con xin lỗi, mẹ, con sai rồi.”

“Con sai chỗ nào?”

Nguyệt Nguyệt chạy sang ôm chân Thịnh Trình Việt, kêu ca nói: “Ba, mẹ bắt nạt con.”

Viễn Đan và Tuấn Hạo đứng một bên, cũng chẳng quan tâm đến Nguyệt Nguyệt, lúc then chốt này còn dẫm vào mìn của Tiêu Mộc Diên, đúng là tự tìm chỗ chết, chẳng ai cứu được nó.

“Nguyệt Nguyệt, con nói xem, mẹ bắt nạt con như nào?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên vẫn còn mang theo ý cười, nhìn lại vô cùng đáng sợ.

Nguyệt Nguyệt cảm thấy ba nó không đáng tin cậy, nên chạy ra sau lưng Viễn Đan và Tuấn Hạo, lắc đầu nói: “Mẹ là tiên nữ, sao lại bắt nạt con chứ? Mẹ cũng vô cùng vô cùng thông minh.”

Nghe lời Nguyệt Nguyệt nói, cứ cảm thấy là lạ, sao cứ cảm giác giống như là cô đang ép nó nói thế? Chẳng có tý ý thật nào.

Thịnh Trình Việt kéo eo Tiêu Mộc Diên lại: “Pháo hoa sắp bắt đầu rồi, chúng ta xem pháo hoa đã.”

Lúc này, Thịnh Trình Việt bày ra dáng vẻ mọi người đang chen lấn, anh danh chính ngôn thuận dưới tình trạng chen chúc đó ôm lấy Tiêu Mộc Diên.

Bởi vì thế giới hai người anh cảm thấy vô cùng thoải mái, trước mũi toàn là mùi của Tiêu Mộc Diên, khiến anh không kìm được lưu luyến. Nhưng nghĩ đến trên khán đài còn có ba cái “bóng đèn” sáng quắc, anh vẫn chậm rãi hơn.

Lúc kết thúc pháo hoa, trên trời hiện lên chín chữ mà bọn họ nghĩ.

“Mẹ, con xin lỗi.”

Trên trời lóe lên, bọn trẻ đồng thanh nói

“Mẹ, chúng con yêu mẹ.”

Cùng lúc, bọn trẻ đọc chữ trên bầu trời

“Mẹ của chúng con, vô cùng tùy hứng.”

“Mẹ của chúng con, vô cùng nhỏ mọn.”

“Mẹ của chúng con hay gây sự vô cớ.”

Ba đứa trẻ mỗi đứa một câu, sắc mặt Tiêu Mộc Diên càng lúc càng khó coi, khó khăn nở một nụ cười: “Đây là cách các con yêu mẹ đấy à?” Cô thật sự chẳng vui chút nào.

Thịnh Trình Việt vẫn ôm cô như cũ: “Bà xã, em xem lại xem các con đã nói gì.”

Thật ra bọn trẻ cũng hơi sợ, nhưng đây là câu Tuấn Hạo bố trí, chắc chắn không sai.

“Nhưng mẹ của chúng con có sức mạnh lớn, từng một tay ôm chúng con bị sốt chạy bộ đến bệnh viện.”

“Nhưng mẹ của chúng con cũng hào phóng, từng đi cả trung tâm thương mại để mua đồ cho bọn con, nhưng chưa từng mua gì cho bản thân.”

“Nhưng mẹ của chúng con cũng rất yếu đuối, mẹ nghĩ chúng con không biết mẹ hay khóc, trước mặt chúng con luôn nở nụ cười tươi.”

“Mẹ chúng con là người vĩ đại nhất thế giới.”

“Mẹ là người Nguyệt Nguyệt yêu nhất” Nguyệt Nguyệt chạy đến ôm Tiêu Mộc Diên, cười với cô: “Mẹ đừng giận nữa, những lời nói tuy không có đầu có cuối, nhưng cách làm là Viễn Đan nghĩ, lời nói nửa đầu là Tuấn Hạo nghĩ, lời khen mẹ phía sau mới là con nghĩ. Cho nên, mọi chuyện không liên quan đến con, tin con, con vô tội.”

Viễn Đan và Tuấn Hạo ôm trán, cô bé ngốc này ở đâu ra vậy, sao lại thoái thác thế.

Tiêu Mộc Diên nhéo nhéo cái má phính của Nguyệt Nguyệt: “Con bé này, chiếm hết công lao của các anh rồi.”

Nguyệt Nguyệt không phục: “Nguyệt Nguyệt chỉ nói sự thật, câu khen mẹ, Nguyệt Nguyệt phải nghĩ rất lâu.”

“Mẹ có khó khen như thế không?” Tiêu Mộc Diên cố ý làm mặt hằm hằm.

“Dạ...” Nguyệt Nguyệt mãi không nói được gì, lại lọt hố rồi, gần đây toàn bị bẫy?

Nguyệt Nguyệt thấy bản thân lại bị bẫy, Tuấn Hạo và Viễn Đan lựa chọn đứng trên khán đài, yên tâm thưởng thức pháo hoa. Đúng là đáng đời

Nguyệt Nguyệt tưởng mình gặp họa rồi, không ngờ Tiêu Mộc Diên lại ôm cô bé lên, hôn vào mặt nó: “Mẹ cũng biết gần đây mẹ có chút tâm trạng bất ổn, cho nên mẹ xin lỗi các con.”

“Mẹ, thật ra chúng con cũng biết sai rồi.” Nguyệt Nguyệt mím môi: “Thật ra lúc trước bọn con viết văn, hoàn toàn là để chọc cười. Bởi vì lớp con có một bạn viết về mẹ bạn ấy, viết vô cùng buồn cười, nên con cũng muốn thử.”

“Nguyệt Nguyệt nói đúng, lúc đó chúng con chỉ là nghĩ viết thử xem, lúc đó mẹ và ba đang đi du lịch, chúng con cũng không ngờ ba mẹ lại đột nhiên về?”

Tất cả chỉ là trùng hợp.

Lý do này Tiêu Mộc Diên đã nghe nhiều lần rồi, trước đây Nguyệt Nguyệt vẫn cứ hay nói bên tai cô.

Thật ra, Tiêu Mộc Diên đã hết giận lâu rồi, mẹ con có giận nhau thì qua đêm cũng hết? Cô cảm thấy cuộc đời này bên cạnh có Thịnh Trình Việt lại còn có ba đứa bé, đã là chuyện đáng để cô khoe khoang nửa đời còn lại rồi, đâu còn giận lâu vậy?

“Yên tâm đi, mẹ các con đã hết giận từ lâu rồi.”

Thịnh Trình Việt nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Mộc Diên, thay cô nói với bọn trẻ.

“Đúng vậy!”

Nguyệt Nguyệt, Viễn Đan và Tuấn Họa nghe vậy, vội vàng quây lại xung quanh Tiêu Mộc Diên.

Một nơi nào đó không xa, có một đôi mắt sáng rực nhìn mọi thứ xảy ra trên khán đài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.