Cao Ngọc Mai nhìn Thịnh Trình Việt mảy may không chút quan tâm, giả bộ uất ức: “Không có, tôi chỉ nghĩ rằng đứa nhỏ vẫn nên có một gia đình hoàn chỉnh, tôi hy vọng mọi người có thể chấp nhận nó.”
“Chỉ là để nhận nuôi đứa nhỏ này thôi sao?” Tiêu Mộc Diên hỏi.
Cao Ngọc Mai cười thầm trong bụng, cô nghĩ không có người phụ nữ nào lại chấp nhận chồng mình có con với người phụ nữ khác, cô gật đầu: “Tôi chỉ hy vọng mọi người có thể nhận nuôi đứa nhỏ.”
“Gì cơ?”
“Mẹ!”
Theo sau câu hỏi nghi vấn của Cao Ngọc Mai, Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt tiến lên hỏi.
“Mẹ, mẹ điên rồi sao? Đứa trẻ này mà ở trong nhà chúng ta, chúng ta sẽ không sống ổn đâu.” Nguyệt Nguyệt không chút đồng tình nhìn cái người đang ngồi dưới sàn kia.
“Mẹ, cô giáo nói người đáng thương nhất định đáng ngờ, người này nhìn thì đáng thương đấy, nhưng chắc chắn là do cậu ta tự biên ra thôi.”
Nhưng Tiêu Mộc Diên không để tâm đến những lời con nói, cô nhìn Cao Ngọc Mai: “Còn có vấn đề gì nữa không? Tôi nói là tôi nhận nuôi đứa trẻ này rồi, cô có thể rời khỏi đây.”
Cao Ngọc Mai sắc mặt khó coi, tự cô ta cho cô ta vào tròng rồi, cô nhìn đứa trẻ ngồi trên sàn nhà, dường như có chút không nỡ, nhưng rồi lại nhìn Thịnh Trình Việt: “Trình Việt, đây thực sự là con của hai chúng ta, mong anh đừng nghi ngờ gì cả, còn nữa, hy vọng anh có thể đối xử tốt với nó, đừng để nó đau lòng.”
Sau đó, Cao Ngọc Mai đi mất. Rất kì lạ là, đứa trẻ ngồi trên sàn nhà không có đi theo cô ta, nhìn thấy Cao Ngọc Mai đi rồi, cậu còn thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bò từ dưới sàn nhà lên, phủi phủi mông: “Nhà của mấy người xem ra cũng rộng đấy, có phòng trống nào không, có thể để tôi ở không?”
“Không có.” Nguyệt Nguyệt trả lời đầu tiên, người này khiến cô bé ghét quá đi mất, sao lại có người da mặt dày như này bước vào nhà bọn họ cơ chứ?
“Vậy à.” Đứa nhỏ xem cũng không có vẻ gì là tức giận, cậu đi tới sa pha, rất tự nhiên nằm xuống: “Vậy chiếc sofa này tôi chọn rồi nhé, dù sao mọi người cũng có phòng để ngủ mà đúng không.”
Tiêu Mộc Diên rất ngạc nhiên trước phản ứng của đứa nhỏ, đương nhiên người thấy kì lạ cũng phải chỉ có mình cô.
“Cậu tên gì?” Tuấn Hạo từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng nói.
Đứa nhỏ nheo mắt lại nói: “Tôi sợ mấy người cười nên không nói. Nên mấy người đừng hỏi làm gì, dù sao tên cũng không đẹp như mấy người đâu.”
Tuấn Hạo kéo cậu dậy: “Nằm ngủ trên sa pha không tốt cho phát triển, phòng của tôi khá rộng, giường cũng rộng, có thể chia sẻ với cậu.”
Đứa nhỏ trợn tròn mắt, nỏi thẳng: “Người tên Cẩu Thặng như tôi, ngủ chung giường với đại thiếu gia như cậu, cậu không sợ tôi làm giảm đi phẩm cách của cậu sao.
Tuấn Hạo cười nhẹ: “Tôi đâu có phẩm cách gì.”
Mọi người đơ ra.
“Xong rồi, xong rồi, anh Tuấn Hạo bị ngớ ngẩn rồi.” Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nhìn Tuấn Hạo cười với cậu ta quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Tuy bình thường Tuấn Hạo đối xử với người khác rất dịu dàng, nhưng chắc chắn không giống hôm nay, khiến họ nghĩ đến hai từ biến thái.
“Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ là chúng ta đi làm bài tập thôi.” Viễn Đan thở dài, sau đó kéo Nguyệt Nguyệt lên tầng làm bài tập về nhà.
Nguyệt Nguyệt gật đầu, sáng sớm nay cứ như vừa nằm mơ vậy, nhất định phải đi làm bài tập để tỉnh táo lại.
Nhìn mấy đứa nhỏ rời đi, Thịnh Trình Việt cuối cùng có cơ hội nói chuyện riêng với Tiêu Mộc Diên.
“Bà xã, em nghe anh nói, đứa nhỏ đó không thể nào là con anh được.”
“Trước đây anh không phải rất yêu Cao Ngọc Mai sao? Có con là điều rất bình thường.” Cô nghĩ chuyện này không có gì là lạ cả.
Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Bởi vì, anh trước giờ chưa từng động vào cô ta.”
“Sao có thể được?” Lời này nói ra khiến cô chẳng tin nổi: “Anh cho dù là muốn em tin, cũng đừng lừa em bằng câu nói lãng xẹt đó chứ, anh nghĩ em tin được sao?”
Thịnh Trình Việt bất lực không thể nói ra chuyện giữa đó: “Cô ta nói với anh có những chuyện nhất định sau khi kết hôn mới được làm, sau đó luôn không cho anh động vào cô ta. Đương nhiên, anh tôn trọng cô ta, nên vẫn luôn không động vào cổ. Sau đó, có một ngày cô ta lại nói với anh, đi đâu đó mà tìm một đứa trẻ về. Cô ta muốn làm mẹ, nhưng sau khi anh ôm Tuấn Hạo đến trước mặt cô ta, cô ta đột nhiên không nói gì rồi đi mất.”
Nghe thì đúng là rất kì lạ, nhưng Tiêu Mộc Diên rất biết cách nắm bắt trọng điểm: “Nói như vậy, anh đến tìm em mang thai hộ, đơn thuần là vì Cao Ngọc Mai muốn làm mẹ?”
“Ơ...” Thịnh Trình Việt đột nhiên không nói được gì, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Mộc Diên có thể hiểu lầm điều gì đó, lại không ngừng giải thích, nhưng sau đó phát hiện, nói thật sẽ tốt hơn bất cứ điều gì: “Khi đó anh vì hoàn thành tâm nguyện của cô ta, nhưng anh vẫn luôn không thể hiểu được cô ta có ý gì. Nhưng, may mắn không phải là cho chúng ta gặp lại nhau sao? Hơn nữa còn có ba đứa con đáng yêu như vậy.”
Nói như vậy, đúng là không sai, nhưng..: “Vậy đứa nhỏ kia từ đâu chui ra? Tại sao lại gọi Cao Ngọc Mai là mẹ?”
“Điều này anh cũng không chắc.” Thịnh Trình Việt nghĩ nhiều năm như vậy, để Lâm Phong đi thám thính tình hình: “Vẫn luôn chỉ có một mình Cao Ngọc Mai, bọn họ trước giờ chưa từng nói bên cạnh cô ta có một đứa nhỏ.”
“Được rồi, hôm nay coi như anh qua cửa.” Tiêu Mộc Diên đẩy Thịnh Trình Việt ra, quay người vào bếp.
“Bà xã, em đi đâu đấy?” Thịnh Trình Việt cũng lẽo đẽo theo sau.
“Em đi nấu canh thịt, vừa mới đang dở tay, giờ không khéo khét hết rồi.” Cô nghĩ đến mấy thứ trong nồi mà tiếc rẻ.
Cao Ngọc Mai đứng ở trước cửa nhìn căn phòng ngột ngạt, cô ta nghĩ, lần này lí do nhất định là do cô ta nghĩ kế hoạch không nghiêm. Đứa trẻ đó, tự dưng xuất hiện phá hỏng mọi thứ của cô. Cô ta nhìn vào ngón tay bị cửa kẹp của mình, là do Nguyệt Nguyệt làm.
Cô ta thấy rất đau lòng, trước kia chỉ sứt da chút thôi Thịnh Trình Việt cũng sẽ lo lắng không yên, lần này cô ta bị của kẹp tay, cũng không có ai quan tâm cô ta. Tất cả mọi thứ, đều là do cô ta tự mình gây ra.
Đứa nhỏ thu mình vào trong góc phòng, hay tay ôm ngực: “Cậu...cậu muốn làm gì?”
Nhìn biểu hiện theo phản xạ này, Tuấn Hạo sớm đã hoài nghi: “Cậu lo lắng cái gì chứ? Tôi chỉ là có lòng tốt muốn chia phòng với cậu mà thôi.”
Đứa nhỏ rõ ràng là không tin.
“Cậu không tin tôi à? Thật ra tôi cũng không tin cậu.”
“Cậu..không tin cái gì?”
“Tôi không tin tên của cậu, nói với tôi tên thật của cậu, tôi có thể suy nghĩ xem có nên đối xử tốt với cậu không.” Mặt Tuấn Hạo vẽ lên nụ cười tuyệt đẹp.
Cậu bình thường ngầu ngầu ít nói là vậy nay như mới lượm được một món đồ chơi mới vậy, không, nên nói là cậu còn thích thú hơn khi cậu có đồ chơi mới mới đúng.
“Gì mà tên thật tên giả, tôi có nói sai gì đâu. Tôi tên là Cẩu Thặng, sao? Đại thiếu gia chê bai sao, chê bai thì thì có thể tránh tôi xa ra chút.”