Thì ra vừa rồi không phải nghe nhầm, cô thật sự có thai.
"Bác sĩ nói em đã có thai hơn hai tháng rồi, phải cẩn thận một chút." Trương Vân Doanh đỡ Tiêu Mộc Diên về giường.
Tiêu Mộc Diên nói: "Em đâu có yếu ớt như thế, lúc em mang ba đứa nhỏ trước cũng đi lại bình thường mà."
"Không được!" Thái độ Trương Vân Doanh rất cương quyết, "Nếu bác sĩ nhìn thấy em như thế, anh sẽ phải bị chửi chết mất."
Tiêu Mộc Diên lại nghĩ tới âm thanh lúc mình vừa mới tỉnh dậy: "Thật xin lỗi, để anh bị hiểu lầm rồi!"Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc để ủng hộ tác giả nhé!
"Thật ra, anh rất hạnh phúc." Có thể bị hiểu lầm là một đôi với người mình thích, cảm giác này làm anh thấy rất hạnh phúc.
"Cái gì?" Bởi vì giọng của Trương Vân Doanh rất trầm, cô cũng chưa nghe rõ lắm.
Anh ấy lắc đầu: "Không có gì đâu, anh đi mua cơm đây, dù em không đói thì đứa bé cũng sẽ đói." Anh ấy vừa nói, vừa đứng dậy, đi ra ngoài.
Lúc xoay người, trên gương mặt của Trương Vân Doanh tràn đầy cô đơn, không nói cũng biết.
Người nào tùy ý đi dạo lại đi ngang qua nhà người mình thích? Đây tự nhiên là bí mất nhỏ của người thầm mến, hy vọng vó thể gặp được người mình thích. Nhưng mà, lại gặp phải người mình yêu đang cần giúp đỡ. Rất nhiều chuyện chẳng cho phép chúng ta nghĩ lâu, anh lấy điện thoại ra, nhấn vào dãy số thật lâu rồi chưa gọi kia.
"Thịnh Trình Việt à? Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Tiêu Mộc Diên vẫn ngồi trên giường bệnh, cô thả hồn vào tàng cây với những nhành cây khô héo ngoài cửa sổ kia kia.
Thì ra cô có thai rồi! Đứa bé thứ tư mà cô vẫn luôn nghĩ về lại chẳng biết khi nào đã nằm trong bụng cô rồi. Nhưng lúc này đây, cha của đứa bé lại không ở bên người, cô không khỏi có chút cô đơn.
Tiêu Mộc Diên lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Thịnh Trình Việt, cô nghĩ, chắc chắn là mình nghĩ nhiều rồi. Nếu cứ như thế, phỏng chừng anh ấy sẽ điên mất thôi.
Cô nghĩ thế, nên gọi cho số điện thoại có tên là "ông xã" trong danh bạ.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." Nghe được giọng nữ cứng nhắc vang lên, Tiêu Mộc Diên cau mày, Thịnh Trình Việt có chuyện gì thế?
Thế là cô lại gọi tiếp, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Cô lại gọi cho Lâm Phong.
"Chị dâu, có chuyện gì thế?"
"Thịnh Trình Việt có ở bên cạnh cậu không?"
"Chị dâu à, tôi đang ăn tết ở nhà cũ mà." Lâm Phong tỏ vẻ oan ức.
"Thế à, vậy không làm phiền cậu nữa, chúc cậu có một cuộc sống vui vẻ."
Tiêu Mộc Diên ném điện thoại lên chăn, bỗng dưng, chuông điện thoại vang lên. Cô không nghĩ ngợi gì đã nhận ngay.
"Mộc Diên, tới với Đình về rồi, bây giờ cậu có ở nhà không? Chúng tớ qua chơi này!"
Trong điện thoai vang lên giọng nói của Trương Bân Bân, bạn thân trở về, vốn nên vui vẻ, nhưng bây giờ cô không vui nổi.
"Bây giờ bọn mình không có ở nhà, hôm khác đi."
"Không phải mấy cậu mới đi nghỉ phép ư... Không phải lại đi chơi chỗ nào đó chứ..." Trương Bân Bân suy đoán, nhưng giọng nói lại rất tiếc nuối.
Tiêu Mộc Diên không biết nên nói thế nào nữa, chỉ có thể lúng túng cười vài tiếng.
"Được rồi, được rồi, lúc nào mấy cậu ở nhà thì gọi cho tớ, lần này tớ về đây mang cho mấy cậu rất nhiều quà đấy!"
"Ừm, cảm ơn nha. Bây giờ tớ có việc rồi, cúp máy trước nha."
Vốn Trương Bân Bân còn định nói thêm vài câu, thì nghe tiếng tút tút từ bên kia truyền lại. Cô ngơ ngác nhìn màn hình di động rồi nhì về phía Âu Vũ Đình: "Có chuyện gì thế? Là điện thoại em bị hư rồi à?"
Âu Vũ Đình lắc đầu khoanh tay, tỏ vẻ anh chẳng biết gì cả.
Tiêu Mộc Diên vẫn cố gọi cho Thịnh Trình Việt, rốt cuộc lần này cũng không giống lần trước.
"Thưa quý khách, số máy ngài vừa gọi hiện đang tắt máy..."
Tiêu Mộc Diên lại ném di động. Lúc này, Trương Vân Doanh từ cửa bước vào. Anh ấy cầm theo một đống đồ ăn, đưa tới trước mặt Tiêu Mộc Diên.
"Anh Doanh, anh thật tốt!" Thịnh Trình Việt cho cô là tắt máy, còn Trương Vân Doanh cho cô lại là mỹ thực, chỉ lấy việc này so sánh với nhau, cô đã cảm thấy lòng chua xót.
Tình huống lúc đó là thế này.
Lúc đầu, Thịnh Trình Việt chạy ra ngoài, anh đi dạo vài vòng chỗ cửa, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy bóng hình của Tiêu Mộc Diên. Mãi cho đến khi anh nhận được điện thoại của Trương Vân Doanh.
Trước kia, lúc quan hệ của bọn họ còn tốt, cũng có gọi cho nhau. Chỉ là, gần đây có nhiều trở ngại như thế thôi. Anh không biết sao Trương Vân Doanh lại gọi cho mình, nhưng nghĩ đến chuyện hiện tại không thấy Tiêu Mộc Diên đâu cả...
"Thịnh Trình Việt ư? Tôi muốn nói chuyện với cậu."
"Có chuyện gì, nói." Bây giờ anh đang rất lo lắng.
"Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Mộc Diên."
Nghe thấy hai chữ "Mộc Diên", Thịnh Trình Việt đi chậm lại.
"Có phải bây giờ cô ấy đang ở với cậu không?"
"Ừ."
Dường như Thịnh Trình Việt hơi an tâm rồi, mặc dù Trương Lăng Bân đúng là tình địch, nhưng anh ta rất tốt với Tiêu Mộc Diên.
"Bây giờ cậu để cô ấy nghe máy đi."
"Tôi không biết tại sao cậu và Mộc Diên cãi nhau, nhưng tôi hi vọng cậu có thể quan tâm Mộc Diên hơn một chút, đừng để cô ấy mang thai còn chạy loạn khắp nơi, như thế rất nguy hiểm..."
"Cổ mang thai!"
Đôi mắt Thịnh Trình Việt trừng lớn, nghe được tin này, anh vừa vui vừa không, vui là vì anh lại sắp trở thành cha, không vui là vì, thân làm cha như anh lại biết muộn hơn cả tình địch.
"Bây giờ cô ấy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?" Thịnh Trình Việt vội hỏi.
"Cậu còn dám hỏi ổn chứ? Tôi thấy cô ấy té xỉu ở bên đường gần cửa nhà cậu, chung quanh không có bất kỳ ai, còn là trời đông giá rét, thế mà bây giờ cậu còn có mặt mũi hỏi cổ có ổn không à!"
Mặc dù thời tiết rét lạnh, nhưng không thể đè ép đi cơn tức trong lòng Trương Vân Doanh.
Anh chỉ trễ có mười mấy phút mà thôi, thế mà cô ấy té xỉu trước cửa nhà... Trái tim Thịnh Trình Việt bỗng nhiên bị túm chặt lấy.
"Thịnh Trình Việt, nếu như cậu không có khả năng chăm sóc cho Mộc Diên thì hãy từ bỏ cô ấy ngay đi, nếu không, tôi sẽ liều chống lại cậu." Dù cho dùng cả sinh mạng để thế chấp.
Mặc dù, anh biết Trương Vân Doanh có tình ý với Tiêu Mộc Diên, nhưng là anh vẫn không thích những lời này của anh ta. Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận, chuyện lần này phải cảm ơn Trương Vân Doanh, nếu không phải anh ấy kịp thời đưa cổ tới bệnh viện, thì anh càng bị kịch hơn.
"Cậu nói cho tôi biết đi, bây giờ mẹ con cô ấy ở đâu?"
Trương Vân Doanh yên lặng.
"Bây giờ Mộc Diên ở bệnh viện nào!" Anh rống giận, có trời mới biết Thịnh Trình Việt này sốt ruột biết bao nhiêu.
Trương Vân Doanh cũng khó chịu như thế, nhưng anh cũng hiểu rõ, bây giờ người Tiêu Mộc Diên cần ở bên cũng chẳng phải anh.
"Ở thành phố..." Lúc Trương Vân Doanh định nói rõ địa chỉ, lại nghe thấy tiếng tút tút từ bên kia truyền đến.
"Tên Thịnh Trình Việt này bị sao thế?" Một chút lòng tốt của anh hiếm thấy trở về.
Thịnh Trình Việt nhìn màn hình di động đen thui kia, thật sự muốn đập nó. Thế mà lại hết pin vào thời điểm quan trọng.
Anh lập tức chạy ngay về nhà, trong lòng gào thét tên Tiêu Mộc Diên. Nếu như có thể chọn lại lần nữa, anh nhất định sẽ không giằng co với Cao Ngọc Mai nữa, nhất định sẽ đuổi theo Tiêu Á Linh. Không, là từ lúc bắt đầu không nên để cô ấy rời đi.