Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 259: Nhất định đừng ra ngoài



Nghỉ đông kết thúc, Thịnh Trình Việt quay lại công ty làm việc, Tiêu Mộc Diên lại trở thành một người buồn chán trong nhà.

Cô nhìn chiếc đồng hồ đong đưa, than thở không thành lời, các con đều đi học còn cô sẽ buồn chán thành thế nào đây?

“Mộc Diên, cậu không sao chứ.”

Ngày này, cô nhận được điện thoại của Trương Bân Bân, mà câu đầu tiên của Trương Bân Bân chính là hỏi cô có sao không. Tiêu Mộc Diên nghi nghờ: “Tớ có thể có việc gì được?”

“Xem ra hình như vẫn chưa biết.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!

Bởi vì tiếng Trương Bân Bân tương đối nhỏ, Tiêu Mộc Diên không nghe rõ cô ấy đang nói gì.

“Tớ vừa rồi không nghe rõ cậu có thể nói lại lần nữa không?” Tiêu Mộc Diên hỏi.

“Ừm!” Trương Bân Bân đáp lại, cô ấy nói: “ có điều bởi vì nghĩ ra đứa bé chưa biết gì trong bụng cậu, nghĩ tới tính cách không chịu được nhàn rỗi của cậu, có khi nào nhàn quá không có việc gì làm liền ra ngoài chạy.”

Nghe câu nói của Trương Bân Bân Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên cười lên, cô nói: “Vẫn là cậu hiểu tớ, tớ đang định ra ngoài đi dạo.”

“Thôi đừng, đứa bé trong bụng cậu với con nhà tớ có hôn ước, bên ngoài đông đúc thế ngộ nhỡ làm hại đến con dâu con rể tương lai của tớ thì phải làm sao?”

“Vậy đổi lại cậu cố gắng chút đi, đứa trẻ trong bụng tớ còn có hai người anh, cậu cần sang năm sinh một đứa con gái, tuổi tác gì đó cũng không chênh lệch quá lớn.”

Trương Bân Bân đảo mắt nghĩ, cô ấy thực ra sớm đã muốn sinh một đứa con trai cưới Nguyệt Nguyệt rồi, nhưng mà......bụng không có động tĩnh gì!

“Nói chung tớ nói cậu biết cậu dù sao cũng đừng ra ngoài, biết chưa?” Trương Bân Bân dặn dò lần nữa.

“Biết rồi.” Tiêu Mộc Diên không biết Trương Bân Bân đang nghĩ cái gì, chỉ cho là cô ấy quan tâm cô mà thôi.

Cô cũng đối phó với Bân Bân như với Thịnh Trình Việt vậy, cũng là hàm hồ đáp lại.

Nhưng mà đáp lại không có nghĩa cô sẽ làm theo nhé! Cô tắt ti vi chuẩn bị đi một vòng chợ, nhưng mà Thịnh Trình Việt bỗng nhiên từ ngoài tiến vào, cô cảm thấy thật là không nói thành lời..

Thịnh Trình Việt nhìn Tiêu Mộc Diên trang điểm, anh giả bộ nghiêm khắc: “em có phải lại muốn trộm đi ra ngoài?”

Vốn là đối với vẻ giả bộ nghiêm túc của Thịnh Trình Việt, Tiêu Mộc Diên có thể nhìn ra một chút sơ hở nhưng hôm nay thì không, cô nhìn thấy ngoài nghiêm túc vẫn là nghiêm túc.

Tiêu Mộc Diên không biết Thịnh Trình Việt này làm sao, cô hỏi: “anh xảy ra chuyện gì phải không?”

Thịnh Trình Việt lắc đầu.

“Vậy sao hôm nay anh lại về sớm thế?” bây giờ vẫn chưa đến giờ tan làm.

“ Bởi vì nghĩ đến em có thể không nghe lời anh liền quay về thôi.”

Nghe đến lời nói của Thịnh Trình Việt Tiêu Mộc Diên ngạc nhiên, con người này thật kỳ lạ.

Thẩy rõ biểu cảm khâm phục của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt biết anh đoán đúng rồi.

Thế là hôm nay Tiêu Mộc Diên không có cơ hội ra ngoài nữa rồi.

Tiêu Mộc Diên không biết chuyện gì đang xảy ra, dường như từ khi bắt đầu có thai, cô giống như bị giam cầm vậy, tự do đều ít rồi.

Mà nhìn vào dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thịnh Trình Việt, trực giác nói cho cô xảy ra chuyện rồi, nhưng nghĩ đến việc bản thân cô là một người hay nghĩ nhiều, có lẽ lần này cô cũng suy nghĩ nhiều rồi.

Vào một buổi chiều, Tiêu Mộc Diên thành công trốn ra ngoài, cô cầm làn chọn tới chọn lui ở chợ, kết quả luôn nghe thấy người ở bên đang bàn tán gì đó về cô.

“Đây có phải là người nào đó trên tạp chí không?vậy mà vẫn còn mặt mũi ra ngoài.”

“Cô ta dám chụp loại tạp chí đó thì làm sao còn thấy mất mặt được?”

“nhưng mà cô ta chụp loại tạp chí đó, còn cho người phát khắp nơi trong khu nhà ở thì có vấn đề rồi, cô ta ra đây mua rau ư?”

Cô nhìn dáng vẻ của cô ta, không phải giống hệt người xấu sao?”

Còn có người cầm một quyển tạp chí lên so sánh: “đúng, giống tuyệt đối.”

Tiêu Mộc Diên không giải thích, lời nói của những người này là để cô nghe ư?

Cô tiến lên muốn đi hỏi thăm, cũng muốn nhìn quyển tạp chí kia có gì, vừa vươn tay ra thì bỗng nhiên bị một người đàn ông nắm chặt.

Tiêu Mộc Diên ngẩng đầu liền thấy Thịnh Trình Việt mặt đầy tức giận đứng bên cạnh, cô mỉm cười ngượng ngùng: “Cái đó..... thật ra em ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.”

Thịnh Trình Việt gật đầu nói: “vậy em có phải đã quên là hôm nay còn phải đi khám thai không?”

Tiêu Mộc Diên dường như đột nhiên nhớ ra điều gì nói: “em hình như quên rồi.” Đây là lần đầu đi khám thai, Thịnh Trình Việt và cô đều rất chú trọng.

Trên đường, Thịnh Trình Việt cau mày lo lắng, Tiêu Mộc Diên hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có.”

“Vậy tại sao anh dạo này luôn nghiêm khắc như thế, là không yêu em nữa phải không?” cô hỏi, gần đây Thịnh Trình Việt đối với cô lạnh nhạt không ít.

“Anh chỉ là có chút tức giận.” Sao cô lại không ngoan ngoãn ở trong nhà chứ.

Thế giớ bên ngoài dạo này người xấu hơi nhiều, đợi sau khi anh giải quyết xong lại đi ra ngoài chơi, vậy mới yên tâm được!

“Giận gì?” Tiêu Mộc Diên bỗng nhiên nhớ lại vài ngày trước, việc muốn bỏ đứa trẻ: “thật ra em rất thích trẻ con, em cũng không muốn khiến nó có có chuyện, em lúc đó chỉ là nói lời tức giận thôi.”

Đây là lời gì? Cô là báu vật của anh, anh không mong muốn cô bị bất kỳ oan ức nào.

Mặc dù nhìn Tiêu Mộc Diên rất oan ức nhưng... anh không biết làm sao đem đầu đuôi sự việc nói cho cô.

Lúc đến bệnh viện, Thịnh Trình Việt đem Tiêu Mộc Diên ôm ra ngoài.

“Anh làm gì vậy?” Tiêu Mộc Diên nhìn vào đám người qua lại liền có chút ngượng ngùng.

“ Không cần ngại ngùng, ở bên anh em có thể không có chân.” Ít nhất thì dạo này sẽ không cần.

“ Thịnh Trình Việt, anh dạo này hơi lạ!” Tiêu Mộc Diên nói ra nghi ngờ trong lòng, Thịnh Trình Việt nhưu thế này thực sự khiến cô cảm thấy kỳ lạ.

Anh đưa cô đến cửa phòng khám thai, đợi bác sĩ đến.

Thịnh Trình Việt trải qua chuyện Cao Ngọc Mai lần trước, đã khiến cho tất cả mọi người lớn nhỏ trong bệnh viện đều biết anh, đương nhiên lần trước nói anh nói đối tượng kết hôn không phải cô Cao đã dẫn đến náo động rất lớn.

Bác sĩ thấy Thịnh Trình Việt liền nói xin lỗi: “Xin lỗi tôi tới muộn rồi, vị phu nhân này hình như....” Ông ấy nhìn Tiêu Mộc Diên muốn nói rồi lại thôi.

“Tôi làm sao vậy?” Tiêu Mộc Diên không hiểu hỏi lại.

“Ừ, không có gì.” Bác sĩ cười với Tiêu Mộc Diên, sau đó nói với Thịnh Trình Việt: “không biết tôi có thể nói chuyện một chút với ngài Thịnh được không?”

Thịnh Trình Việt tưởng rằng cơ thể Tiêu Mộc Diên làm sao, liền gật đầu, anh vỗ vai Tiêu Mộc Diên: “ngoan ngoãn đừng chạy lung tung nhé!”

“Được, lần này em sẽ nghe lời anh.” Biết rằng việc chạy lung tung của mình khiến Thịnh Trình Việt có chút không thoải mái, Tiêu Mộc Diên quyết định cố gắng sửa đổi. Hơn nữa bệnh viện này toàn mùi nước khử trùng, đi đâu cũng làm cho người khó chịu, vẫn không bằng không đi đâu cả mà đợi ở đây, chí ít không khí trong lành một chút.

Bác sĩ nhìn tất cả trước mắt, như có ý điều suy nghĩ, việc này hình như không giống lắm với với những gì ông nghe được, có điều mắt của quần chúng sáng lắm, có khả năng ông là bị người ta che mắt mà thôi.

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN với nhiều nội dung hấp dẫn!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.