Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 275: Mong cậu thẳng thắn với tôi



“Con cứ cảm thấy dạo này mẹ là lạ.”

“Lạ chỗ nào?”

“Gần đây mẹ không cáu tý nào.”

Nghe bọn trẻ thảo luận với nhau, Thịnh Trình Việt cảm thấy gần đây anh chưa quan tâm đủ đến Tiêu Mộc Diên, một vấn đề lớn như thế mà anh không nhận ra.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Quả Quả không nói chuyện, lặng lẽ và cơm ăn.

Buổi trưa cuối tuần, Tiêu Mộc Diên lại nằm trên ghế xích đu phơi nắng.

“Dì Diên, dì ăn hoa quả này.”

Tiêu Mộc Diên ngẩng mắt lên nhìn thì thấy Quả Quả đang đứng trước mặt cô, trong tay bưng một đĩa hoa quả, Tiêu Mộc Diên nở nụ cười tươi: “Cám ơn cháu.”

Quả Quả không nói gì, chỉ đứng bên cạnh Tiêu Mộc Diên, gần đây nó cứ thế, lặng lẽ đem đồ ăn cho Tiêu Mộc Diên còn Tiêu Mộc Diên cũng không có biểu hiện nào quá nồng nhiệt.

Đột nhiên nó nhớ tới lời bàn luận của mấy đứa nhỏ lúc ăn cơm, nó nói: “Dì Diên, gần đây dì sao thế ạ?”

“Sao cơ?” Tiêu Mộc Diên khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Quả Quả.

Quả Quả bị cô nhìn làm cho ngây ra, không nói được gì.

“Vừa rồi cháu nói gì?” Tiêu Mộc Diên lại hỏi lại: “ Ngại quá, vừa rồi dì không nghe rõ.”

“Không, không có gì ạ.” Mấy ngày vừa rồi, nó cũng nhận ra Tiêu Mộc Diên là lạ, nhưng đứng trước mặt Tiêu Mộc Diên rồi nó cũng không nói được câu gì.

Quả Quả lùi ra thì bị bọn trẻ chặn lại.

“Vừa rồi cậu nói gì với mẹ tớ thế?” Viễn Đan đứng chặn trước mặt nó.

“Cậu hỏi được nguyên nhân chưa?” Nguyệt Nguyệt đứng chắn ở bên khác, chặn đường đi của Quả Quả.

Trước mặt là hai vị “hung thần”, Quả Quả không kìm được khẽ nuốt nuốt bọt: “Tớ…”

Quả Quả vừa nói thì Nguyệt Nguyệt đã ghé sát đầu vào gần hơn, sát khuôn mặt nó rồi nói: “Gì cơ? Gì cơ?”

Đột nhiên đối diện với khuôn mặt sát sàn sạt của Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt nó đỏ hồng lên.

Lúc này, khuôn mặt Nguyệt Nguyệt lại đột nhiên lùi ra.

Tuấn Hạo túm cổ áo Nguyệt Nguyệt, kéo ra sau lưng: “Anh nói với em rồi, đừng có gây thêm phiền phức cho Quả Quả.”

Khuôn mặt nhỏ của Viễn Đan hơi rũ xuống, từ sau khi Quả Quả tới, Tuấn Hạo cũng không quan tâm gì đến các cuộc thi nữa, bây giờ cậu nhóc chỉ mong nhờ Quả Quả tìm hiểu vì sao mẹ nó là lạ, kết quả… cậu nhóc còn dám cảnh cáo bọn trẻ.

“Chúng mình đâu có gây phiền phức gì đâu? Ai chẳng biết cậu ta là bảo bối của cậu!” Viễn Đan trợn mắt, lời nói cũng kỳ kỳ quái quái.

Nguyệt Nguyệt nghe xong cũng hừ một tiếng: “Anh Tuấn Hạo chẳng nói lý gì cả, chúng em chỉ là muốn hỏi xem mẹ làm sao thôi mà.”

“Vậy đã hỏi ra được gì chưa?” Tuấn Hạo khẽ khàng kéo Quả Quả ra sau lưng, để bọn họ không nhìn thấy nó.

“Vừa rồi em mới bắt đầu hỏi kìa!” Nguyệt Nguyệt cảm thấy đáy lòng như có một ngọn lửa giận vô cớ muốn bộc phát ra.

“Nguyệt Nguyệt, anh Tuấn Hạo của em đã hoàn toàn bị người ta cướp đi rồi, chúng ta đi thôi.”

“Chúng ta đi.” Viễn Đan kéo tay Nguyệt Nguyệt, sau đó kéo cô bé rời khỏi.

Đợi đến khi hai đứa bé đi rồi, Tuấn Hạo mới kéo Quả Quả từ sau lưng ra, hai tay cậu nhóc đặt lên vai Quả Quả, một đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm nó: “Cậu không sao chứ?”

Quả Quả cảm thấy tim đập tình thịch, nó cũng hơi ngượng ngùng, cố ý quay đầu đi chỗ khác: “Chuyện đó, tớ không sao. Tớ nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, tớ đi làm bài tập đã.”

Tuấn Hạo nhìn bóng lưng Quả Quả, khóe môi hơi cong lên nụ cười bất đắc dĩ mà cưng chiều, sau đó cậu nhóc cũng bước theo Quả Quả.

Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan đi ra từ góc tường.

Nguyệt Nguyệt nhìn một cảnh đó, lắc đầu, nói: “Khụ, khụ. Anh Tuấn Hạo vẫn thường lạnh lùng của tôi… tuy trước đây không biết tôi là em gái anh ấy, cũng đối xử với em tốt lắm! Nhưng, Quả Quả là con trai mà!” Cô bé gõ gõ vào tường, rõ ràng là không thể chấp nhận.

Tâm trạng Viễn Đan cũng giống thế, một lời khó nói hết, cậu bé nhìn bóng lưng Tuấn Hạo, nghe câu Nguyệt Nguyệt nói, sau đó nói: “Sao nghe cứ như là Tuấn Hạo thích Quả Quả ấy.”

“Anh còn chưa nhìn ra à?” Nguyệt Nguyệt vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Viễn Đan: “Viễn Đan, gần đây anh bị ngốc rồi à, trước đây còn hay hôn gió với con gái, sao giờ lại không nhìn ra chuyện đơn giản như thế nhỉ?”

Viễn Đan nghe Nguyệt Nguyệt nói thế, suýt thì cáu: “Em cho là ai cũng rảnh rỗi như em à?”

Nguyệt Nguyệt nhìn Viễn Đan một cái, rồi không nói chuyện nữa,

Bây giờ bọn chúng đã vào tiểu học rồi, vốn dĩ Tuấn Hạo nên cùng làm đôi bạn cùng tiến với Viễn Đan, nhưng mà gần đây, Tuấn Hạo lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Quả Qủa, trong sinh hoạt học hành cũng thế. Sau đó các cuộc thi đều rơi vào tay Viễn Đan hết! Tuy nói là những cuộc thi này đối với Viễn Đan quá đơn giản, nhưng số lượng rất nhiều! Số lượng nhiều thì thôi, thầy giáo còn cảm thấy đây là một hạt giống tốt, còn đặc biệt cho thêm bài về nhà làm…

Cậu bé đáng ra cũng có thể từ chối, nhưng thầy giáo cũng nói rồi, nếu cậu ấy có thể hoàn thành thì có thể nhảy lớp. Để bớt phải học những kiến thức dễ ợt vô vị kia, cậu bé đành phải cố gắng.

Trong lúc học hành vất vả, cậu bé làm gì có thời gian để đi tán gái!

Kết quả người được cậu bé coi là đối thủ cạnh tranh số một, là Tuấn Hạo, không đi tán gái mà cứ đi theo một bé trai, đầu óc có vấn đề chăng?

Nhưng mà những chuyện vặt này, là một học sinh giỏi thì không cần quan tâm, cậu bé nên quan tâm đến những quyển bài tập toán kia.

Vào phòng, Quả Quả bị Tuấn Hạo chặn vào tường, cậu nhóc hỏi: “Vừa rồi mấy đứa Nguyệt Nguyệt nói gì với cậu?”

Quả Quả cảm thấy trong lòng có tiếng vang thình thịch, vội vàng che lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chân thành của Tuấn Hạo: “Vừa rồi bọn họ chỉ hỏi mình về tình hình của dì Diên thôi. Tình hình của dì Diên xem ra không ổn lắm.”

Tuấn Hạo nhíu mày hỏi: “Là sao?”

Quả Quả cảm thấy lúc Tuấn Hạo nói chuyện, đứng rất gần nó. Nó bất ngờ đẩy Tuấn Hạo ra, đi đến chỗ giường, làm như không có chuyện gì, nói: “Gần đây dì ấy cứ buồn buồn không vui, tắm nắng ở ban công, nhìn về xa xăm, cũng không biết dì ấy đang nghĩ gì…”

Quả Quả cứ thao thao rồi đột nhiên im bặt, chỉ vì nó đang nói, quay người lại thì phát hiện Tuấn Hạo đang ở ngay đằng sau.

Tuấn Hạo chỉ hơn Quả Quả khoảng một tuổi nhưng đã cao hơn Quả Quả hẳn một cái đầu, Quả Quả vừa quay người thì vừa hay chui vào lòng Tuấn Hạo.

Tuấn Hạo thấy Quả Quả đối diện tự dưng lao vào ngực, nên cũng rất tự nhiên ôm nó, tì cằm lên đầu nó.

“Cậu… cậu đang làm gì vậy?” Quả Quả lắp bắp, còn hơi hoang mang, nó phát hiện nó là con trai, nhưng bây giờ lại đang được một cậu bé trai khác ôm vào lòng!

“Tớ chỉ dịu dàng với người chui vào lòng tớ thôi.” Khóe môi Tuấn Hạo cong lên, cậu nhóc nâng đầu Quả Quả lên, tì trán nó vào trán Quả Quả: “Tớ rất mong chờ, có một ngày cậu thẳng thắn với tớ sẽ như thế nào.”

Quả Quả bị ép nhìn thẳng vào Tuấn Hạo, nó nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt của Tuấn Hạo, làm cho nó suýt nữa thì nói ra bí mật trong đáy lòng, nhưng nó vẫn cố lấy tay đè chặt nơi tim để giảm bớt nhịp đập nhanh, nhưng lại phản tác dụng, làm cho trái tim đập càng nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.