Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 297: Cách trêu chọc con gái đã lỗi thời



Mộng Huyên ôm lấy đống tài liệu kia, không thèm để ý tới những người kia, quay về phòng làm việc của mình bắt đầu làm việc. Trong khoảng thời gian này, tâm tình của Thịnh Trình Việt không được ổn định nhưng vẫn giao cho cô ta một lượng công việc rất lớn...

Cô ta quả thật muốn quỳ xuống vái lạy ông trời mau để cho Tiêu Mộc Diên nhanh chóng trở về đi.

Thịnh Trình Việt lúc này đang bước ra khỏi cửa hàng sườn chua ngọt, anh cầm lấy một túi đồ đưa cho một người quan đường đang muốn tới quán cà phê, bảo anh ta đưa túi sườn chua ngọt này cho cô gái xinh đẹp kia, rồi còn đưa cho anh ta chút tiền bảo với anh ta rằng hãy nói mình là nhân viên giao hàng.

Người qua đường tỏ vẻ im lặng, đầu năm nay cái cách trêu chọc con gái này đã sớm lỗi thời rồi, nhưng nhìn đến xấp tiền mặt kia anh ta liền quả quyết đồng ý luôn.

“Ai là cô Tiêu Mộc Diên?” Người qua đường vừa vào trong quán thì lập tức mở rộng cuống họng của mình.

Tiêu Mộc Diên không hiểu tiến lên: “Là tôi, có chuyện gì không?”

Bụng của Tiêu Mộc Diên vẫn chưa lộ rõ, người qua đường cũng không nghi ngờ cái gì, anh ta dùng hai tay đưa túi sườn chua ngọt kia cho cô. Tuy rằng trong lòng đang nghĩ tới cái câu Thịnh Trình Việt nói rằng cho dù thế nào thì cũng không được nói là ai đưa. Nhưng mà anh ta nghĩ, nếu như không nói ra thì quả thật quá thiệt rồi.

“Đây là cái gì?”

Tiêu Mộc Diên hỏi, hình như cô mơ hồ có thể ngửi thấy được một cỗ hương vị chua chua ngọt ngọt ở bên trong, khơi gợi lên cảm giác thèm ăn của cô.

“Đó là một người theo đuổi cô, bây giờ anh ta đang ở bên ngoài cửa quán.” Người qua đường không chút do dự mà khai Thịnh Trình Việt ra, còn chỉ rõ cả vị trí nữa.

Thịnh Trình Việt vốn dĩ đang mong chờ gương mặt tươi cười của Tiêu Mộc Diên, nhưng kết quả lại nhìn thấy được vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa của cô. Anh lập tức né đi, kết quả là không cẩn thận dẫm phải đồ chơi bãi biển của một đứa trẻ.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Món đồ chơi bãi biển kia có hình con vịt, bị Thịnh Trình Việt giẫm mạnh một cái còn phát ra cả thanh âm, anh lại phải xin lỗi với người ta.

“Ài, vừa mới nãy vẫn còn ở đây, tại sao đột nhiên lại không thấy tăm hơi nữa đâu vậy?” Người qua đường tỏ ra nghi hoặc.

Tiêu Mộc Diên vừa nãy chỉ thấy một cái bóng dáng cao lớn lóe lên ở cửa quán, bóng lưng kia cực kỳ giống một người trong lòng cô.

Cô bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, cô cũng từng xem qua những tin tức tìm kiếm cô ở ngoài kia, thế nhưng chưa qua được mấy ngày thì lại lập tức lan truyền về chuyện tốt của anh với thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô. Tiêu Mộc Diên có đôi khi sẽ nghĩ có phải mình đã quá xem trọng bản thân mình rồi hay không?

Nhưng mà cô không hề biết rằng, nguyên nhân Thịnh Trình Việt mới chỉ tìm có mấy ngày là bởi vì anh đã tìm được rồi...

Thấy Tiêu Mộc Diên cười, người qua đường cũng rất tự nhiên cho rằng đó là một nụ cười thẹn thùng, anh ta nói: “Xem ra cô đã biết được là ai rồi.”

Tiêu Mộc Diên sững sờ, ngẩng đầu nhìn người qua đường, hỏi: “Không biết anh có thể nói cho tôi biết anh ấy trông như thế nào không? Xem xem có phải là cái người mà tôi biết kia không?”

Người qua đường tất nhiên rất sảng khoái trả lời: “Người kia rất cao, mặc âu phục thắt cà- vạt, hình như là một tinh anh trong thành phố. Gương mặt... Không biết phải hình dung như thế nào, dù sao cũng chính là một từ thôi, đẹp trai.”

“À...” Người như vậy hình như như rất nhiều, cũng có thể không phải là anh mà.

Người qua đường cảm giác mình đã hoàn thành xong sứ mệnh, cũng không dừng lại ở đây nữa mà rời đi. Anh ta tìm kiếm xung quanh một chút, xác thực không nhìn thấy bóng dáng của Thịnh Trình Việt. Nếu không thì đã có thể khoe khoang với anh rồi, chính mình vừa rồi đã hoàn thành nhiệm vụ một cách quá mức xuất sắc.

Tiêu Mộc Diên vẫn còn ôm cái hộp sườn chua ngọt, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

“Diên Diên, trong tay cậu ôm cái gì vậy?” Trương Bân Bân đi ra từ phía sau hậu đài, đến bên cạnh Tiêu Mộc Diên, rất tự nhiên lấy món đồ trong tay cô mở ra xem xem: “Vậy mà lại là sườn chua ngọt này.”

Trương Bân Bân tất nhiên không có quên việc hai tiếng trước cô có gửi cho Thịnh Trình Việt một cái email, nội dung bên trong đó hình như có quan hệ với cái thứ này.

Trương Bân Bân nhìn xong thì đột nhiên cười rộ lên rồi, nhưng đáng tiếc là không thể chia sẻ với Tiêu Mộc Diên được.

Tô Anh thấy Thịnh Trình Việt không có ở công ty thì cho rằng anh đã về nhà, vì vậy cô ta lập tức chạy tới nhà của anh. Cô ta vốn dĩ còn tưởng rằng có thể cùng Thịnh Trình Việt tâm sự, nhưng kết quả lại bị một đám trẻ con ngăn ở ngoài cửa...

“Bác gái này, không biết bác tới có chuyện gì ạ?” Viễn Đan không khách khí dựa vào khung cửa nhìn Tô Anh.

Cho tới bây giờ chỉ có Tô Anh mới nhìn người ta như vậy, chứ chưa từng bị người khác nhìn như thế, tất nhiên cũng không biết bản thân mình cũng có lúc khiến người khác thấy ghét như vậy.

Cô ta nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Viễn Đan, cố gắng khiến mình không nổi giận, cô ta cúi người, vươn tay ra như muốn vuốt ve gương mặt nhỏ của Viễn Đan: “Em là Tuấn Hạo sao, không thể tùy tiện gọi một cô gái là bác gái đâu, nhất là khi chị mới chỉ có hai mươi tuổi.”

“Tuấn Hạo là em.” Tuấn Hạo nhìn Tô Anh, vẻ mặt rất xấu, cậu bé cũng đã từng xem qua tin tức về người này.

Bọn chúng đều biết Tô Anh là thiên kim của nhà họ Tô, cũng biết ở bên ngoài Tô Anh này thường xuyên tự nhận mình là Thịnh phu nhân, Thịnh Thắng cũng đã thừa nhận thân phận con dâu của cô ta, chính là... Cô ta tự nói mình là bà Thịnh nhưng cơ hội ở bên cạnh Thịnh Trình Việt lại rất ít, đây cũng là điểm có thể khiến người khác trào phúng chê cười.

Bởi vì bọn chúng là tam bào thai, người không thân với chúng tất nhiên sẽ rất dễ dàng nhận nhầm. Trong ba đứa, vì Nguyệt Nguyệt là con gái, để tóc dài nên dễ nhận ra hơn chút, nhưng Tuấn Hạo và Viễn Dương thì không giống như vậy.

Khoảng thời gian trước hai đứa hay so này so kia nên có trở thành một loại khuynh hướng giống nhau, đặc biệt là gần đây ánh mắt của Viễn Đan còn có thêm chút vẻ nguy hiểm...

Tô Anh biết mình nhận lầm người nên cũng có chút lúng túng, lập tức cười cười xin lỗi, bàn tay cố ý đưa ra sờ gương mặt của Viễn Đan vẫn còn giơ ra trong không trung, lập tức chuyển sang Tuấn Hạo: “Thật xin lỗi, chị nhận sai rồi.”

Thế nhưng, cái tay này vừa đến giữa không trung thì đã bị một bàn tay nhỏ khác đập xuống.

“Một người muốn làm mẹ kế mà lại tự xưng là chị với mấy đứa trẻ? Bác gái này, chẳng lẽ bác không cảm thấy cái này rất mâu thuẫn sao?”

Quả Quả chắn trước mặt Tuấn Hạo, nó cũng không muốn Tuấn Hạo bị người phụ nữ biến thái này sờ mặt đâu, tất cả của Tuấn Hạo cậu bé ký ước hết rồi.

Đối mặt với đứa trẻ thình lình xuất hiện này, Tô Anh rõ ràng không biết người này.

Vốn dĩ cô ta cũng không phải là người có tính tình tốt đẹp gì, lúc cái mũi tên “bác gái” kia cắm vào ngực cô ta thì cô ta đã nghĩ tới việc mắng người rồi. Nhưng nghĩ tới việc sau này nếu như gả cho Thịnh Trình Việt rồi thì sẽ phải sinh sống với đám tiểu quỷ này dưới một mái nhà nên lại cố gắng nhẫn nhịn xuống.

“Đúng cô gọi nhầm rồi.” Tô Anh không giận mà ngược lại còn cười làm lành: “Nhưng mà cô nhớ anh Trình Việt hình như chỉ có ba đứa con thôi mà, cháu là?” Cô ta nhìn Quả Quả.

Quả Quả hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng vênh váo ta đây giống như bộ dang khi mới tới nhà họ Thịnh.

“Ngay cả cháu mà bác cũng không nhận ra, rốt cuộc bác có từng điều tra về gia đình Thịnh Trình Việt không vậy?”

Nghe giọng điệu của đứa bé, Tô Anh hiển nhiên có chút ngơ ngác. Gia đình Thịnh Trình Việt? Thịnh Trình Việt không phải sinh ra ba đứa nhỏ với Tiêu Mộc Diên hay sao?

Nhìn xem bộ dạng rõ ràng là không biết của Tô Anh, Quả Quả lại cười.

“Cháu chính là con riêng của Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt chính là bố của cháu. Phụ nữ muốn quấn quýt quanh bố cháu thực ra có nhiều lắm, ví dụ như mẹ của cháu, nhưng bà ấy chăm sóc cháu lớn đến như thế này rồi có tác dụng gì không? Vẫn như cũ thôi, ngay cả cửa lớn cũng không vào được, thì cô có tính là cái đinh gì đâu chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.