Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 298: Không bằng một bảo mẫu



Ai cũng đều không ngờ rằng Quả Quả lại biết nói những lời này, đặc biệt là Tô Anh.

“Cháu là con riêng của anh Trình Việt?”

Quả Quả hai tay ôm trước ngực nói: “Lỗ tai bác có vấn đề sao? Cháu cũng đã nói thẳng với bác rồi mà.”

Tô Anh tự nói với mình là không thể tức giận, ba đứa cô cũng chấp nhận được rồi thì còn kém một đứa nữa sao? Cô ta lại cố gắng bày ra một gương mặt tươi cười: “Không sao cả, sau này cô trở thành mẹ của các cháu rồi thì cô cũng sẽ đối xử tốt với các cháu mà.”

Không hề nghi ngờ gì nữa, lời này của Tô Anh đã đánh vào cảm nhận tam quan của bọn chúng rồi. Bọn nhỏ không biết nên đánh giá cô ta rộng lượng hay là nên nhận xét cô ta là đồ ngốc đây?

“Mẹ của cháu biết nấu ăn, cô biết không?” Nguyệt Nguyệt hỏi.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Đường đường cô chủ của nhà họ Tô, làm sao có thể biết nấu cơm chứ? Tô Anh không hề biết bọn nhỏ đã biết được thân phận của cô ta rồi, hơn nữa còn từng điều tra cô ta nữa. Đương nhiên, ai sẽ ngờ được rằng mấy đứa nhóc bé tẹo này lại sẽ đi điều tra một người lớn như cô ta chứ.

“Cô...” Từ nhỏ đến lớn, ngay cả phòng bếp cô ta cũng chưa từng vào thử: “Cô không biết thì có thể học, năng lực học tập của cô rất mạnh, cô nhất định sẽ nấu ngon hơn mẹ của mấy đứa.”

“Vậy cô biết giặt quần áo không?”

“Không phải có máy giặt quần áo rồi sao?” Xã hội hiện tại là một xã hội công nghệ cao đó, tuy rằng ngay cả máy giặt cô cũng chưa từng dùng qua.

“Ha ha!” Viễn Đan khinh thường nhìn cô ta một cái: “Đừng có nói nhà cô vẫn dùng máy giặt đó nha?”

Tô Anh chỉ biết là mỗi ngày mình thay quần áo xong sẽ để ở đó tự nhiên sẽ có người tới thu quần áo đem đi giặt, làm gì có để ý đến việc quần áo được giặt như nào chứ?

“Muốn làm mẹ của bọn cháu không phải là không thể được, chỉ cần cô có thể làm lại một lần những chuyện mà mẹ bọn cháu làm thì bọn cháu sẽ chấp nhận cô.” Tuấn Hạo đột nhiên mở miệng.

“Tuấn Hạo, anh nói cái gì đó? Một người không có đầu óc không biết xấu hổ như vậy sao có thể so sánh với mẹ của chúng ta được chứ?”

Tuy rằng Nguyệt Nguyệt hét Tuấn Hạo, nhưng mà Tô Anh như thế nào lại cảm thấy nghe sao cũng không ra được tư vị gì vậy? Cái gì gọi là không có đầu óc? Cái gì gọi là không biết xấu hổ?

Tô Anh yên lặng nuốt từng ngụm nước miếng, cô ta nghĩ cô ta phải nhẫn nại, dù sao thì không phải là làm lại một lượt những chuyện Tiêu Mộc Diên đã làm sao? Tiêu Mộc Diên có thể, cô ta vì sao không thể chứ?

“Được, các cháu muốn cô làm cái gì, cứ việc nói ra.” Khóe môi Tô Anh khẽ nhếch lên, một bộ dạng vô cùng tự tin.

Đối mặt với nụ cười này, Tuấn Hạo cũng dùng nụ cười như vậy để đám lại.

Những người vốn dĩ đang cảm thấy không vui vì đề nghị của Tuấn Hạo khi nhìn thấy nụ cười này của Tuấn Hạo thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó vì vậy liền vô cùng dễ dàng mời Tô Anh vào nhà.

Tô Anh vừa vào nhà lập tức cảm thấy một bầu không khí vô cùng ấm áp.

Màu chủ đạo của căn nhà là gam màu ấm, một vẻ ấm áp tốt lành. Nhưng mà cô ta cảm thấy tất cả những thứ này đều vô cùng nhỏ tuổi hóa, nếu như cô ta tới đây ở thì sẽ chuyển thành tông màu lạnh, sau đó đổi thành cùng loại với phong cách của Thịnh Trình Việt.

“Tại sao cô vẫn còn chưa đi làm việc?” Quả Quả thấy Tô Anh hết nhìn đông tới nhìn tây, thì liền hét lên với cái ót của cô ta.

“Làm việc? Cháu bảo cô sao?” Đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Anh có người kêu cô ta đi làm việc. Cô ta là một cô chủ cành vàng lá ngọc, làm việc cái gì chứ?

“Nói nhảm, không gọi cô thì gọi ai?” Nguyệt Nguyệt đứng ở bên cạnh Quả Quả, hai tay khoanh trước ngực mang theo vẻ cao ngạo mà nhìn Tô Anh.

Nguyệt Nguyệt từ nhỏ đã có được tướng mạo ngọt ngào của Tiêu Mộc Diên kèm theo khí chất lạnh lùng của Thịnh Trình Việt, nhìn xem, thật sự là có chút không rét mà run đó, mà trong đôi mắt trong trẻo của Quả Quả ở bên cạnh cũng bắn ra một loại ánh sáng nguy hiểm.

Tô Anh đột nhiên ngây ngẩn cả người, cô ta lại nghĩ tới lời Tuấn Hạo từng nói qua, chỉ cần có thể làm được chuyện mà Tiêu Mộc Diên làm là được rồi. Dù sao chỉ cần cô ta kết hôn được với Thịnh Trình Việt thì chẳng lẽ lại sợ không có cách trị được mấy đứa nhỏ này sao?

Trên mặt của cô ta lại đang nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Ý cô là cô phải làm cái gì? Các cháu nói cho cô một chút đi.”

“Những việc này cũng không biết mà lại muốn vào được nhà cháu?” Viễn Đan hừ lạnh một tiếng: “Mẹ của chúng cháu từ trước đến nay đều không cần chúng cháu nói nhiều, tất cả mọi việc đều tự mình sắp xếp ổn thỏa, khỏi phải nói là lợi hại đến mức như nào. Cô nhìn lại cô xem, còn muốn chúng cháu nhắc nhở? Nhưng chúng cháu là trẻ con mà. Có chuyện kêu trẻ em làm việc nhà sao?”

“Cô chỉ là muốn kêu các cháu giải thích cho cô một chút xem rốt cuộc thì cô phải làm chuyện gì mà thôi.” Giọng điệu của Tô Anh có chút không kiên nhẫn được nữa, nhưng mà cô ta vẫn tự bảo mình phải nhẫn nại.

Tô Anh cảm giác là mình đã rất chân thành rồi, nhưng mà thứ trong mắt cô ta để lộ ra lúc vô ý vẫn bị bọn nhỏ nhanh chóng bắt được.

“Da la la la la...” Quả Quả bắt đầu hát lên, nó rung chân trợn trắng mắt, bộ dạng như cái gì cũng không nghe được.

“Rốt cuộc các cháu muốn cô làm cái gì?” Âm thanh của Tô Anh quả thực là được rít ra từ kẽ răng mà.

“Mẹ Lưu, chúng cháu tìm được người tới giúp đỡ cho bà này.” Nguyệt Nguyệt hô một tiếng vào phía trong phòng.

Một người phụ nữ tuổi tác gần năm mươi nhưng nhìn qua lại vô cùng khỏe mạnh bước ra từ bên trong, vừa ra tới nơi bà ấy lập tức đi về phía Nguyệt Nguyệt: “Cô chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Chẳng qua là trên đường đi qua nhìn thấy Tô Anh đứng ở đó mặt của bà ta liền lập tức sụp đổ.

Vốn dĩ bà ta chỉ là một người làm công, có một số việc biết hay không cũng không sao cả, nhưng mà Tiêu Mộc Diên đối xử với bà rất tốt, khi bà biết nguyên nhân bà uất ức có thể là vì chồng ngoại tình bên ngoài, bà liền quyết định không thể đối xử tốt với những kẻ thứ ba.

Vừa hay Tô Anh này lại chính là người mà cô ta thấy trên báo.

“Cô chủ, vị này là...” Mẹ Lưu biết rõ còn cố hỏi, nhìn Nguyệt Nguyệt rồi chỉ vào Tô Anh.

Nhưng Nguyệt Nguyệt lại chỉ tức giận nhìn Tô Anh, hình như không có nghe thấy cái gì cả.

“Vị này chính là cô Tô.” Viễn Đan giúp Nguyệt Nguyệt trả lời: “Đây chính là người mà chúng cháu tìm đến giúp đỡ bác, không phải gần nhất thân thể bác có chút không thoải mái sao? Cô Tô là tự mình xung phong tới giúp bác làm việc đó, cháu hi vọng mọi người có thể chăm sóc tốt cho cô Tô.”

Hai chữ “chăm sóc” của Viễn Đan được nhấn mạnh vô cùng, mẹ Lưu đương nhiên đã hiểu được ý của cậu, cho dù Viễn Đan không nói thì bà cũng muốn chỉnh chết người này.

“Mấy đứa bảo cô làm việc chung với một bảo mẫu?” Tô Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Chẳng lẽ vị trí của mẹ các cháu trong nhà là một bảo mẫu sao?”

“Mẹ của chúng cháu mới không hề không có giáo dục như cô, mẹ vẫn luôn rất kính trọng những những người lao động này, so với cô, vậy quả thực là hạ thấp đẳng cấp của bọn họ rồi.” Nguyệt Nguyệt nói xong thì dừng ngược ngón tay cái lại, những lời mà mấy ngày trước Viễn Đan nói với cô bé vẫn khiến cô bé cảm thấy rất không thoải mái, cảm thấy nhất định cũng phải nói với người khác như vậy.

“Cháu nói cô không so sánh được với bọn họ?” Tô Anh đầu đầy dấu chấm hỏi: “Cô tốt nghiệp với hai học vị nổi tiếng đó, cô còn không so sánh được với một bảo mẫu?”

“Bảo mẫu thì làm sao? Cũng chẳng phải là nhà các người thuê, cô dựa vào cái gì mà xem thường tôi?” Mẹ Lưu giống như phát hỏa rồi, tiến lên một bước đối mặt với Tô Anh. Trong đôi mắt là cái gì kia? Đều là sát khí đấy!

Tô Anh lợi hại thế nào đi nữa thì dù sao cũng mới bước vào xã hội chưa lâu, cho dù lúc này lực lượng có đầy đủ thì cô ta cũng sẽ bại trận thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.