Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 306: Một mẹ khác



Người trước đây hại anh phải đi ra khỏi nhà, bây giờ tự nhiên ở trước mặt anh cầu xin anh, bảo anh giúp đỡ... Trên đời này, sợ rằng không có chuyện gì làm người ta vui sướng hơn vậy nữa.

Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không vui nổi, bởi vì người anh chán ghét cũng không phải chỉ có một.

"Em từng thấy Cao Ngọc Mai và một người khác có âm mưu bí mật nào đó, hình như có liên quan tới Tiêu Mộc Diên. Nếu như anh giúp mẹ em, em sẽ nói cho anh biết người kia là ai, âm mưu bí mật của bọn họ là gì."

Thịnh Thảo An nghĩ đến một việc trước đây không lâu vẫn làm cho cô ta nhớ mãi trong lòng.

"Chuyện gì?"

Lúc này Thịnh Trình Việt đang gặp phải vướng mắc trong điều tra. Bên phía Lâm Phong mãi vẫn không có tin tức, giống như cuộc điện thoại kia chỉ là gọi nhầm vậy. Nhưng cho dù có gọi nhầm, chắc hẳn đến bây giờ cũng phải điều tra ra được ai đang dùng mới đúng, nhưng không có, tất cả đều không có tin tức.

"Anh phải giúp em thì em mới nói." Thịnh Thảo An nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt do dự liền nói: "Em bảo đảm, chỉ cần anh có thể làm cho bọn họ đừng ly hôn thì sau này em tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh nữa."

Thấy Thịnh Thảo An đã nói như vậy, Thịnh Trình Việt thấy mình không giúp một tay thì đúng là không tử tế gì.

"Ông tính chuẩn bị cho cô ta một bà mẹ khác sao?"

Giọng nói của Thịnh Trình Việt đầy lạnh lùng. Anh đi tới trước mặt đám người Thịnh Thắng.

Thịnh Thắng thấy Thịnh Trình Việt đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lập trường còn đứng ở phía đối diện thì cảm giác có chút kỳ lạ: “Con đừng nói là con tới khuyên ba đừng ly hôn đấy."

Thịnh Thắng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thịnh Thắng. Ông ta cảm giác không thể chấp nhận nổi: “Không phải con ghét nhất là người phụ nữ này sao? Bây giờ, ba muốn ly hôn với cô ta, đáng lẽ con phải vui mừng mới phải chứ?"

Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thắng và cảm giác dường như hơi xa lạ. Người này thật sự là ba anh sao? Rõ ràng là điển hình của kẻ qua cầu rút ván.

"Ông ly hôn với bà ta là để cho tôi vui à?" Thịnh Trình Việt nhìn Thịnh Thắng.

Thịnh Thắng vốn cũng hơi chột dạ. Ông ta là một người vô cùng sĩ diện, không quan tâm làm điều gì sẽ luôn muốn tìm cho mình một lý do thích hợp. Lúc này, ông ta không tìm ra được lý do gì nên chỉ có thể nhằm vào Âu Liên.

"Nếu như ông nói lời này vào hai mươi năm trước, à, tôi đột nhiên quên mất, vào hai mươi năm trước ông nói muốn ly hôn với mẹ tôi, có phải cũng chửi bới bà như vậy đúng không? Ông cũng làm cho bà mất đi hi vọng sống đúng không?" Mỗi khi Thịnh Trình Việt nhớ tới chuyện lúc trước đều sẽ luôn bình tĩnh lại.

Bởi vì chuyện mẹ của mình nên anh đã cố chấp với một quan điểm, chỉ cần thích một cô gái thì phải thật lòng đối xử tốt với cô ấy. Trước đây, anh cho rằng tình yêu chân chính của mình là Cao Ngọc Mai cho nên tất cả mọi chuyện đều nghe theo cô ấy. Mà Tiêu Mộc Diên, anh chỉ có thể nói cô là một điều ngoài ý muốn, vốn chỉ là bóng dáng bé nhỏ không đáng kể lại lặng lẽ tiến vào trong lòng anh từ lúc nào.

Anh không giống mẹ mình. Khi anh gặp được Tiêu Mộc Diên mới biết thế nào mới là tình yêu thật sự. Yêu thật sự thì phải thật lòng thật dạ, cũng là chuyện hứa hẹn cho cả một đời. Nhưng... Thịnh Thắng rõ ràng không biết đạo lý này. Ông ta xem lời thề trong đám cưới đều là lời nói gió bay sao?

"Con..." Thịnh Thắng nghe được lời Thịnh Trình Việt nói, suy nghĩ dường như đã quay lại hơn hai mươi năm trước, nhớ tới người phụ nữ dịu dàng hào phóng kia.

Ông ta nhớ bà luôn dịu dàng nói: "Anh về rồi." Sau đó bà sẽ vội vàng tới cửa đón ông ta, đồng thời trên bàn cơm luôn có sẵn cơm canh nóng hổi.

Lúc đầu, ông ta cảm thấy mình đã nhặt được một báu vật lớn, nhưng một báu vật lớn như vậy, sao chỉ vài năm sau đã không còn là gì nữa chứ?

Bản thân Thịnh Thắng cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng chuyện này cũng tạm dừng lại. Ông ta mất hồn mất vía quay lại phòng mình, nhìn bầu trời tăm tối bên ngoài và cảm thấy mờ mịt.

Thịnh Thảo An thấy Thịnh Thắng đã về phòng, dù sao là một người trưởng thành thì cũng có năng lực suy nghĩ độc lập. Cô ta quay đầu lại thấy Thịnh Trình Việt vẫn đứng ở đó.

Cô ta nghi ngờ, không phải trước đó Thịnh Trình Việt thấy mình đều chạy à? Sao bây giờ anh ta còn đứng yên tại chỗ thế? Cô ta nghi ngờ tiến lên.

Nhưng cô ta lại nghe Thịnh Trình Việt nói:

"Ngày đó, cô rốt cuộc đã nghe được chuyện gì?"

"Ngày đó, bọn em đang ở trong bữa tiệc. Cho dù em chỉ là một diễn viễn không nổi tiếng trong nước nhưng trên thế giới vẫn có chút địa vị, cho nên em cũng tham gia bữa tiệc kia. Điều làm cho em thấy khó hiểu là Tô Anh cũng xuất hiện trong bữa tiệc đó. Theo lý thuyết, bữa tiệc lần này chỉ dành riêng cho những người trong giới giải trí tham gia thôi, Tô Anh chắc chắn không phải là người trong giới. Chủ yếu nhất chính là Trương Nhi đứng ở bên cạnh của cô ta."

"Trương Nhi?" Tên này hình như rất quen tai nhưng anh cũng không nhớ ra được đã nghe qua ở nơi nào.

"Chính là nữ diễn viên mới nhận được giải thưởng gần đây đấy. Đúng rồi, em đã điều tra cô ta, cô ta là con gái cả của nhà họ Trương ở Lâm Thành."

"Nhà họ Trương ở Lâm Thành à?" Anh suy ngẫm về từ quan trọng này. Hình như trước đó, người kia cũng là người của nhà họ Trương ở Lâm Thành tới... Nói như vậy cô ta và Trương Lân...

Nhớ tới hình khiêu dâm của Tiêu Mộc Diên bị tung ra che trời lấp lúc trước, trong lòng Thịnh Trình Việt lại có ngọn lửa bốc lên.

Nhìn dáng vẻ Thịnh Trình Việt như thế, Thịnh Thảo An có chút do dự không biết có nên nói tiếp cho anh biết hay không. Cô ta ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Dù sao những lời cô ta nói đều là sự thật, hơn nữa trong đó không liên quan đến cô ta.

"Em nhớ ngày đó Cao Ngọc Mai và Trương Nhi đang trò chuyện gì đó, sau đó bọn họ nhìn thấy em thì rất nhiệt tình chào hỏi em và gọi em tới. Nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ lại có liên quan tới Tiêu Mộc Diên. Sau đó, em từ chối bọn họ nhưng... em hình như nghe được bọn họ nói chuyện có liên quan tới ảnh khiêu dâm, em không biết có liên quan gì đến Tiêu Mộc Diên hay không."

Cô ta còn nhớ tới việc này, nhưng nhìn vẻ mặt Thịnh Trình Việt rõ ràng là ngỡ ngàng, có thể khẳng định anh không biết về những chuyện này.

Thịnh Thảo An còn nhớ, sau khi cô ta từ chối đám người Cao Ngọc Mai, hôm sau lập tức có rất nhiều ảnh xấu có liên quan tới Tiêu Mộc Diên được tung ra, hoàn toàn được phát ra không theo con đường chính quy. Tất cả đều là dạng quảng cáo ngắn làm danh dự của Tiêu Mộc Diên bị quét ra rác. Lúc này, cô ta cảm thấy không phải nhân vật công chúng thì đúng là may mắn, nếu đổi lại người trong ảnh kia là cô ta, chắc hẳn sẽ có nhiều người mắng chửi cô ta hơn nữa.

Trương Lân, nhà họ Trương ở Lâm Thành, Trương Nhi, Cao Ngọc Mai, quảng cáo ngắn trong điện thoại di động.

Tất cả những điều này dường như đã được xâu chuỗi lại với nhau. Những người này liên kết với nhau để hãm hại Tiêu Mộc Diên. Thịnh Trình Việt không biết rốt cuộc những người này có thù oán gì với Tiêu Mộc Diên, vì sao phải từng bước một hại cô như vậy?

Thịnh Trình Việt đột nhiên bước ra ngoài. Bây giờ anh muốn đi tìm một người và cố gắng hỏi rõ một vài chuyện.

Thấy Thịnh Trình Việt vội vàng rời đi, Thịnh Thảo An không nhịn được thở dài: “Người đàn ông này thật sự quá xuất sắc! Hơn nữa, còn không phải là của mình. Thôi đi, mình tắm một cái rồi đi ngủ đã."

Thịnh Thảo An nói được thì làm được. Về sau cô ta không quấn quít lấy Thịnh Trình Việt nữa. Bây giờ cô ta thấy ba mẹ mình như vậy, cảm giác anh vẫn có thể xem là người đàn ông tốt. Bằng không cho dù anh tiếp nhận cô ta, ai biết qua mấy năm nữa có thể tiếp nhận người khác không?

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.