Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 308: Trên người hội tụ đủ nhan sắc và tài năng



“ Cô Diên Diên, cô đừng sợ. Chúng tôi không phải người xấu đâu. Chỉ là tôi nhìn cô hơi quen mắt, nghĩ một cô gái như cô buổi tối đi một mình ngoài đường cũng không an toàn. Hay là để chúng tôi đưa cô về nhé.”

Tên cầm đầu kia vẫn bày ra vẻ mặt tươi cười, nhưng Tiêu Mộc Diên nhìn hắn, dạ dày lại hơi có cảm giác không thoải mái.

“Không cần đâu, nhà của tôi ở ngay đây, đi vài bước là đến rồi.”

Tiêu Mộc Diên từ chối, nhưng người kia dường như không nghe thấy lời nói của Tiêu Mộc Diên, vẫn vươn tay định bắt cô.

Tiêu Mộc Diên theo phản xạ lui về sau, đám người xung quanh lập tức tiến lên.

“Cô Diên Diên, cô không nên nói như vậy! Chúng tôi là đàn ông mà, nhìn thấy con gái sao có thể không giúp đỡ chứ? Hơn nữa, bây giờ trời cũng đã tối rồi, một mình cô trở về thì nguy hiểm biết bao! Cứ để chúng tôi đưa cô về đi.”

“Đúng đó! Đúng đó!” Mấy người phía sau cũng nhao nhao phụ họa.

“Cô Diên Diên à, cô nhan sắc như vậy xinh đẹp, nhỡ đâu lại gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao, cứ để tôi đưa cô về đi.” Tên cầm đầu lại vươn tay ra một lần nữa, ý bảo Tiêu Mộc Diên nắm lấy tay hắn.

Tiêu Mộc Diên vẫn lui về phía sau vài bước. Cô có thể nói, cô cảm thấy mấy người bọn họ mới chính là người xấu không? “Không cần mà.” Cô vẫn giữ nụ cười đầy lễ phép. Nhưng người đứng trước mặt lại giống như không nghe hiểu tiếng người ấy.

Tên cầm đầu lập tức đổi sắc mặt, “Con ranh, mày đúng là không biết tốt xấu.” Ánh mắt hắn cũng trở nên hung ác.

Tiêu Mộc Diên âm thầm nuốt nước miếng một cái. Cô thật sự rất hoài nghi, trước kia Lâm Linh làm sao có thể một mình an toàn về nhà như thế, rõ ràng lưu manh ở bãi biển cũng không ít.

Đương nhiên, Tiêu Mộc Diên còn chưa biết, lúc trước cũng không phải là một mình Lâm Linh mở quán cà phê này.

Đám đàn em ở phía sau kéo đại ca đang muốn làm loạn nhà mình lại, nói: “Đại ca, bình tĩnh nào. Ý của Cô Diên Diên là bây giờ cô ấy vẫn chưa muốn về nhà.”

Nghe thấy đám đàn em giải thích, tên đại ca kia mới tỏ vẻ hiểu ra. Sau đó trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười phát ngấy kia, “Cô Diên Diên, cô sớm nói như vậy có phải xong rồi không. Tôi biết ở gần đây có một cái phố ăn vặt đấy, nào nào, tôi dẫn cô đi nhé.”

“Cô Diên Diên, cô đi cùng đại ca của chúng tôi đi mà. Đại ca chúng tôi có quen biết với ông chủ ở đó, đảm bảo cô có thể ăn no.”

“Tôi cảm thấy buổi tối ăn quá nhiều thứ cũng không tốt lắm.” Tiêu Mộc Diên vẫn liên tục lui về phía sau.

“Vậy chúng ta đi xem đèn.” Tóm lại, hắn nhất định phải hẹn được cô.

Tiêu Mộc Diên vẫn cứ lắc đầu.

“Cô Diên Diên, cô nhìn đại ca nhà chúng tôi đẹp trai như vậy, cô và anh ấy xứng đôi cực kì luôn đấy! Nếu hai người đi cùng nhau, nhất định sẽ nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ.”

“…”

“Rốt cuộc cô muốn thế nào đây? Tôi cũng đã rất nhẹ nhàng rồi đó, cô phải biết rằng ngay cả mẹ tôi cũng không được tôi dỗ dành đến mức này đâu.”

“…” Thế thì mẹ hắn cũng thật thảm quá. “Không còn sớm nữa, tôi muốn đi về trước.”

Tiêu Mộc Diên nói xong liền muốn đi.

Đám lưu manh kia thấy vậy liền định đuổi theo, kết quả lại bị một ánh đèn soi tới chói cả mắt.

Vốn là trời tối nên anh không nhìn rõ lắm, đợi đến khi nhìn hơi rõ ràng một chút anh mới phát hiện ra Tiêu Mộc Diên bị đám lưu manh chặn lại. Thịnh Trình Việt liền mở đèn chiếu xa, chiếu thẳng vào mắt đám người kia. Chính anh cũng mở cửa xe đi xuống, định tới dạy dỗ đám người kia một trận.

Đám người kia nhắm chặt mắt, bắt đầu chửi ầm lên. Tiêu Mộc Diên quay đầu, nhìn thấy chiếc xe kia của Thịnh Trình Việt, cũng giơ tay lên che mắt mình lại.

“Dám tới phá hoại chuyện tốt của tao à. Các anh em, chúng ta xông lên, cho hắn biết tay.”

“Vâng.”

Mấy tiếng “vâng” thưa thớt này quả thực không có chút khí thế nào, nhưng bọn họ vẫn cứ lao về phía Thịnh Trình Việt.

Tên cầm đầu đi phía trước còn không quên quay đầu lại nói chuyện với Tiêu Mộc Diên, “Cô Diên Diên, cô cứ ở đây chờ một lát nhé, nhìn chúng tôi đi dạy dỗ tên kia này.”

“Chờ một chút.” Tiêu Mộc Diên gọi bọn họ lại.

Tên cầm đầu xoay người lại, tự cho là đẹp trai hất mái tóc trên trán một cái, “Cô Diên Diên, cô không cần lo lắng chúng tôi đâu. Chúng tôi sẽ trở về nhanh thôi.”

Ai thèm lo cho bọn họ chứ…

“Cô Diên Diên, chắc cô không biết nhỉ, đại ca của chúng tôi còn quen biết cả Cục trưởng cục công an ở đây nữa đấy.”

“Đúng vậy đó, cô Diên Diên.” Tên cầm đầu lại xoay người, còn “liếc mắt đưa tình” nhìn cô một cái.

“……” Tiêu Mộc Diên lần đầu tiên cảm thấy người khác gọi cô là “cô” cũng có thể khiến cô không vui. Cô nhìn chiếc xe kia, giống hệt như trong trí nhớ, không biết người ở trong xe có phải là người đó hay không. Nhưng dù sao cũng coi như là đã cứu cô. Cô bắt đầu gào lên với đám người kia:

“Tôi biết chiếc xe kia, nó hình như là xe của cục trưởng cục cảnh sát đó, không biết có phải là người mà các anh quen đó không?”

Nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, tất cả mọi người đều dừng lại, bọn họ ngắc ngứ quay đầu lại, nhìn Tiêu Mộc Diên, “Cô Diên Diên, cô nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên rất là chân thành, gần như tất cả mọi người nhìn thấy cô đều sẽ tin tưởng, một cách rất tự nhiên.

Đám người kia dừng chân lại, thậm chí còn có người lui về phía sau hai bước.

“Chết rồi, tôi chợt nhớ ra hôm nay có buổi thi đấu. Trận này rất quan trọng, tôi không thể bỏ qua được.”

“Đại ca, chúng ta thi nội dung đoàn đội đó, chúng ta vẫn nên cùng nhau đi thôi.”

“Cô Diên Diên, thật ngại quá, chúng ta còn có chuyện rất quan trọng, đành đi trước nhé.”

Bọn họ đúng thật là có quen biết Cục trưởng cảnh sát cục, nhưng chỉ là vì suốt ngày phạm tội bị bắt vào cục cảnh sát mà thôi. Nếu lại đụng phải Cục trưởng gì đó lần nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ cuốn gói càng nhanh càng tốt.

Một đám người cứ như vậy mà bỏ trốn mất dạng. Tiêu Mộc Diên bĩu môi lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Một đám người như thế mà cũng chỉ dám khua môi múa mép một chút, thực tế lại chẳng có chút can đảm nào. Đúng là… Cạn lời.

Thịnh Trình Việt đã xuống xe, đang tính đi tới đánh với bọn họ một trận, lúc nguy hiểm nhất cũng chỉ có thể nhắc Tiêu Mộc Diên tự lo cho mình. Nhưng anh lại không nghĩ tới Tiêu Mộc Diên thông minh như vậy, dăm ba câu liền dọa đám người kia chạy mất dép. Anh còn đứng ngay đầu xe, vừa mới đi được vài bước, liền dừng lại ở đó.

Dưới ánh trăng, cô gái kia nở nụ cười vô cùng tươi tắn. Thịnh Trình Việt thấy vậy, cũng không kìm được mà bật cười.

Về việc này, Thịnh Trình Việt cảm thấy cực kì tự hào. Vợ của anh chính là một cô gái hoàn hảo, hội tụ đầy đủ cả nhan sắc và tài hoa.

Nghĩ như vậy, anh lại cười rộ lên như một kẻ si tình. Chờ đến khi anh nhận ra rằng nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất mất mặt, thì anh đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Mộc Diên ở phía trước nữa rồi.

Xem ra, cô đã đi về rồi. Như vậy cũng tốt, một cô gái gầy yếu như cô ban đêm ở bên ngoài cũng rất nguy hiểm.

Thịnh Trình Việt gục đầu xuống, ngả ghế xe xuống thành giường. Anh nghĩ, cứ làm ổ ở đây một đêm luôn vậy. Anh đặt tay lên cửa xe, chuẩn bị đi ra cốp xe lấy một chiếc chăn, kết quả lại phát hiện có một khuôn mặt đang dán lên cửa sổ …

Nửa đêm, gương mặt kia trắng bệch nhợt nhạt, một bàn tay của cô còn đặt trên cửa sổ xe. Dáng vẻ này, thực sự rất đáng sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.