Tay Viễn Đan đã nắm thành quả đấm, ánh mắt cậu ta nhìn đứa bé họ Tô đầy tơ máu nhưng đứa bé họ Tô vẫn không thèm để ý, dù sao người toàn trường đều biết hắn là Tô Hoằng Nghị, là nhóc ma vương làm trời làm đất ở nhà họ Tô, sẽ không có ai ngu ngốc đi đối đầu với hắn.
Dường như tên ma vương nhỏ này cũng nghĩ nhà họ Tô của mình mạnh nhất thế giới.
Nhưng chắc chắn hắn không biết có bao nhiêu người đang cười sau lưng mình.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Thấy Viễn Đan không nói gì, đứa trẻ nhà họ Tô này lại bắt đầu tự đi tìm chỗ chết, hắn nhìn Viễn Đan lại nói: "Tôi khuyên cậu hay là hãy để ba cậu cưới cô nhà tôi, như vậy chúng ta sẽ trở thành người một nhà, đến lúc đó tôi còn có thể bảo bọc cậu, có thể để cho cậu đi ngang khắp thế giới, cậu có cảm thấy như vậy rất lợi hại không?"
Viễn Đan hừ lạnh một tiếng "Cậu nghĩ là tôi cần cậu bảo bọc à?"
"Tất nhiên, cậu đừng quên, sau lưng tôi có nhà họ Tô chống lưng, tôi cũng không biết tại sao, cô tôi vừa trẻ tuổi vừa đẹp hơn nữa còn có một dòng họ khổng lồ như vậy, ba cậu thì mất vợ còn có N đứa bé, cũng không thấy cô tôi chê ông ta, kết quả ba cậu còn không đồng ý, ông ta có ngu hay không?"
"Ông ấy là người có mắt, cô của cậu là người không có đầu óc, cậu cũng không có."
"Cậu nói ai không có đầu óc hả?" Hai mắt đứa trẻ nhà họ Tô trợn to nhìn Viễn Đan, tay cũng siết chặt thành quả đấm: "Cậu có gan thì nói lại lần nữa xem."
"Nói lại lần nữa thì nói lại lần nữa, phần lớn người nhà cậu đều không có đầu óc."
Đứa bé nhà họ Tô vừa nghe xong lập tức vung quả đấm lên, Viễn Đan cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, cứ như vậy hai người lao vào đánh nhau.
Đám người Tuấn Hạo thấy như vậy nên lập tức vọt tới. Tuấn Hạo giữ hai người Quả Quả và Nguyệt Nguyệt ở sau lưng để bảo vệ, không để cho hai người trước mặt đánh nhầm làm họ bị thương. Sau đó nhắm chính xác vào Viễn Đan, không chậm trễ kéo cậu ta ra ngoài.
Tay Viễn Đan vẫn còn vung vẩy, ánh mắt đã đỏ lên: "Mẹ kiếp, thứ cặn bã, đồ bỏ đi, tôi thấy hôm nay tôi đánh chết cậu cũng coi như là thay trời hành đạo."
"Cậu có giỏi thì tới đây, có tin tôi tìm người giết chết cậu không?"
Lời đối đáp của hai người làm mấy đứa trẻ bên cạnh trở nên rối loạn, bọn họ vẫn còn là học sinh lớp nhỏ đấy. Tuấn Hạo nghĩ tới những học sinh trong lớp bọn họ, còn nói bộ phim hoạt hình này đẹp mắt bộ phim truyền hình kia hay sau đó giới thiệu, thoải mái trò chuyện với nhau như một bức tranh tốt lành hòa thuận. Kết quả ở lớp nâng cao, thật sự chỉ có trí thông minh tăng lên à? Vẫn luôn cảm thấy bọn họ lớn lên quá nhanh.
"Im miệng!"
Khi hai người đang ồn ào không thể chấm dứt, Tuấn Hạo đột nhiên lên tiếng.
Mặc dù bình thường Tuấn Hạo không cười nói bừa bãi, nhưng vẫn để cho người khác cảm giác cậu ta thật ấm áp, nhưng giờ phút này giọng nói cậu ta lạnh như băng mang theo vẻ uy nghiêm làm người khác rất tự giác nghe lời.
Đứa trẻ nhà họ Tô nhìn Tuấn Hạo, hắn không thể không công nhận là mình hơi bị hù dọa, nhưng hắn lại lập tức vênh mặt ưỡn ngực nhìn Tuấn Hạo: "Cậu là thứ gì? Biết tôi là ai không? Có tin hay không..."
"Không tin."
Lời đứa trẻ nhà họ Tô vẫn chưa nói xong đã bị Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh giành nói trước.
Khi thấy Nguyệt Nguyệt, ánh mắt đứa trẻ nhà họ tô Tô cứ như choáng váng, cô bé này thật là xinh đẹp...
Chỉ cần là một người con trai bình thường thì đều thích làm ra vẻ khi đối mặt với cô gái xinh đẹp, đứa trẻ nhà họ Tô gia để cho mình tỉnh táo lại, cậu nhìn Nguyệt Nguyệt nói: "Em gái nhỏ, đây là cuộc thi đấu giữa đàn ông bọn anh, em chỉ đứng bên cạnh nhìn xem được không?"
Đứa trẻ nhà họ Tô vừa nói vừa hất mấy sợi tóc mái không tồn tại, làm ra vẻ như mình rất đẹp trai.
Cậu ta thật sự rất tự tin, dựa vào quầng sáng của nhà họ Tô, hắn cũng thật sự làm cho học sinh nữ toàn trường say mê hét chói tai... Không, chỉ có một vài chị gái hay đọc tiểu thuyết và mấy người trong lớp nâng cao thôi. Những bạn đang học trong lớp thường như Nguyệt Nguyệt thì hoàn toàn không có loại ý nghĩ này.
Từ nhỏ Nguyệt Nguyệt đã quen bị người khác bắt chuyện, bây giờ cô bé nhìn đứa trẻ nhà họ Tô giống như nhìn thằng hề vậy.
Thấy Nguyệt Nguyệt không nói, đứa trẻ nhà họ Tô nghĩ là cô bé đồng ý nên lại tán tỉnh: "Em gái nhỏ, đợi sau khi kết thúc anh sẽ mua kẹo cho em ăn nhé! Nhà anh còn có rất nhiều đồ chơi vui, em cũng có thể theo anh về nhà đấy. Đúng rồi, nhắc lại lần nữa tên anh là Tô Hoằng Nghị."
Sợ là cái tên này đã nổi tiếng toàn trường, cũng chỉ ít nổi ở lớp thường của Nguyệt Nguyệt.
Nhưng mà một giây tiếp theo quả đấm của Viễn Đan đã đập vào hốc mắt Tô Hoằng Nghị.
"Cậu làm gì đấy?" Tô Hoằng Nghị che mắt mình: "Lỡ hủy khuôn mặt thì biết làm sao?"
"Đó là tôi đang giúp cậu phẫu thuật thẫm mỹ đấy, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi, chê mẹ tôi thì thôi cũng được đi, vẫn còn nói mấy lời lung tung với em gái tôi trước mặt tôi, để xem hôm nay tôi có đánh chết cậu không!" Viễn Đan nói xong lại nhào tới.
"Thịnh Viễn Đan, cậu đợi đấy cho tôi!" Tiếng kêu thảm thiết của Tô Hoằng Nghị lần lượt vang lên, hắn bắt đầu kêu cứu. "Người đâu rồi! Cứu mạng với."
Những người trong lớp nâng cao vẫn luôn bận rộn, chỗ bọn họ đang đứng cũng không phải là trong phòng học, nhưng vì quan hệ của Tô Hoằng Nghị và mọi người quá kém nên dù bạn học bên trong có nghe thấy cũng sẽ giả vờ như không nghe được gì, cho nên Tô Hoằng Nghị hét lên nửa ngày cũng không có ai trả lời cậu ta.
Cuối cùng vẫn là cô giáo Phùng đi qua mới cứu Tô Hoằng Nghị một mạng, chuyện sau đó thì giống như vừa rồi. Tô Hoằng Nghị một mực vu khống là Viễn Đan sai.
Thịnh Trình Việt nghe bọn nhỏ nói, không hề nghi ngờ dù chỉ là chút xíu, dù sao Viễn Đan cũng không phải loại người ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhưng mà bây giờ Viễn Đan cũng đã chạy đi đâu không biết... Thịnh Trình Việt gọi điện thoại kêu Lâm Phong tới: "Các con theo chú Lâm Phong về nhà trước, ba ở lại đây tìm Viễn Đan một lát."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì hết, một mình ba ở lại đây tìm là được rồi, các con còn nhỏ, nếu như bị người xấu bắt cóc thì hậu quả rất nghiêm trọng."
"Bọn con không phải con nít..." Nguyệt Nguyệt không kịp nói ra câu sau cùng đã bị Thịnh Trình Việt nhét vào trong xe.
Viễn Đan đứng trong bóng tối thấy cảnh này, đúng vậy, cậu ta cũng không chạy đi xa, cậu ta nhìn thấy Thịnh Trình Việt đưa mắt nhìn theo bóng lưng bọn nhỏ rời đi thì buồn cười, xem ra người cha này vô cùng có trách nhiệm. Nhưng... Cậu ta cũng không tin là Thịnh Trình Việt còn có thể tìm được mình.
Kết quả... Viễn Đan nhìn Thịnh Trình Việt đang bước từng bước một về phía mình.
Viễn Đan cảm giác hơi căng thẳng, cậu ta nhìn mọi thứ trước mặt, cố hết sức để mình không phát ra tiếng động. Thật may, Thịnh Trình Việt ngừng lại cách cậu ta nửa mét.
Viễn Đan thở phào nhẹ nhõm, đoán chắc là Thịnh Trình Việt không biết cậu ta ở đâu. Cậu ta lại không nhịn được xem thường Thịnh Trình Việt, vẫn nhớ mình là cha bọn nhỏ đấy, kết quả ngay cả con của mình cũng tìm không được, có phải việc này rất đáng mỉa mai hay không?
Vậy mà, Thịnh Trình Việt chỉ đứng tại chỗ hít sâu một hơi, sau đó lại nhấc chân, đi về hướng Viễn Đan.
Viễn Đan chôn đầu mình giữa hai đầu gối, không để cho Thịnh Trình Việt tìm được mình, ngay khi cậu ta trốn tránh khắp nơi thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da. Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên bị sợ hết hồn.