Nguyệt Nguyệt cứ liên tục nhìn quanh cửa nhưng vẫn không thấy những người cô bé đang đợi trở về.
"Đừng vội, chắc chắc bọn họ sẽ về nhanh thôi." Thật ra bản thân Quả Quả cũng nhìn về phía xa.
Bọn họ đã đợi ở đây rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy ai tới, đã nói là một lát sẽ đến ngay mà?
"Đều tại tên bị bệnh tâm thần Tô Hoằng Nghị kia làm hại Viễn Đan bị cô giáo phê bình, trước đây có lúc nào Viễn Đan không được cô xem như cục cưng chứ? Chỉ có lần này bị mắng..." Dường như khi Nguyệt Nguyệt nhớ đến dáng vẻ của Tô Hoằng Nghị, cô bé rất muốn đập chết hắn: "Còn có người cô gì kia của cậu ta nữa, đúng là Viễn Đan không hề nói sai, đầu óc mấy người nhà họ Tô bọn họ đều có vấn đề, đều bị cửa kẹp. Cái gì gọi là mẹ chúng ta không cần chúng ta nữa, tớ thấy cậu ta mới là người không được cha mẹ thương yêu nên mới rơi vào kết quả như thế này."
"Tớ đoán chắc là tên kia không biết mẹ tớ đợi ba của các cậu nhiều năm như vậy cho nên mới mở miệng nói ngông cuồng." Quả Quả nghĩ đến dáng vẻ của Cao Ngọc Mai, ở trong mắt người ngoài thì bà ta vẫn đủ dịu dàng hiền lành, so với Tô Anh... Chắc chắn là không thua gì. "Hơn nữa, dù muốn chọn thì cũng nên chọn mẹ tớ mới đúng, Tô Anh coi là gì chứ?"
Quả Quả trách móc, hoàn toàn không biết hai người bạn nhỏ bên trái nhìn nó như thế nào. Sau khi nó cảm nhận được ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào mình mới xoay người nhìn hai người kia.
"Chuyện đó, thật ra tớ chỉ đùa thôi." Thật ra nó cũng giống như bọn họ, đều hy vọng Tiêu Mộc Diên có thể trở về, dù sao trừ cô thì không còn ai có thể nấu cho bọn họ những món ăn ngon như thế.
Mặc dù vú Lưu nấu ăn cũng không kém nhưng nói chung trong khoảng thời gian Tiêu Mộc Diên rời đi thì bọn họ thường xuyên nhớ nhất là bữa cơm do Tiêu Mộc Diên nấu.
Nghe được Quả Quả nói ra những lời này, ánh mắt Nguyệt Nguyệt mới thay đổi phương hướng, cô bé nhìn Quả Quả: "Thật ra lúc ban đầu em rất ghét anh."
"Hả?" Quả Quả ngước mặt lên, không hiểu Nguyệt Nguyệt đang nói gì.
"Bây giờ em đang nghĩ, có phải mẹ anh giở trò quỷ gì nên mới làm cho mẹ em bỏ đi hay không?" Nguyệt Nguyệt nhìn Quả Quả: "Từ trước đến giờ mẹ của em vẫn rất tốt, cho dù lúc còn nghèo khổ vất vả cũng vẫn không rời xa bọn em, tại sao bây giờ lại đột nhiên bỏ đi chứ? Em còn nhớ, vì mẹ anh nên mẹ em nổi giận và trong lòng cũng bị thương, cho nên rất có thể mẹ anh chính là nguyên nhân cuối cùng."
Quả Quả thấy Nguyệt Nguyệt hùng hổ hăm dọa, trong chốc lát không biết nên nói gì mới được.
"Dù như vậy thì đó cũng chỉ là mẹ cậu ấy, không liên quan gì đến bản thân cậu ấy cả."
Tuấn Hạo bảo vệ trước mặt Quả Quả, ánh mắt cậu ta nhìn Nguyệt Nguyệt có vẻ nhắc nhở: "Anh nhớ cô giáo vừa dạy là không có chứng cứ thì không thể nói bừa, nếu không thật sự rất dễ dàng chịu thiệt."
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Tuấn Hạo như vậy thì tất nhiên cô bé sẽ không nói tiếp là mình còn ghét Quả Quả như thế. Suýt nữa thì mẹ cậu ta cướp mất ba của cô bé, mà cậu ta lại đi cướp anh trai cô bé.
Nếu như nói những người nhà họ Tô đều không có não thì chắc chắn Cao Ngọc Mai và Quả Quả giống như bọn cướp, sẽ từng bước cướp đi mọi người bên cạnh cô bé.
Đương nhiên khi nhìn thấy Tuấn Hạo bảo vệ Quả Quả như vậy, vẻ mặt Nguyệt Nguyệt cũng không có gì khác thường, dù sao cô bé biết nếu mình có vẻ mặt xấu xí thì rất dễ làm người khác nhìn chăm chú.
Bọn nhỏ đang thảo luận, nhưng ở cửa lại có một vị khách không mời mà tới.
Người phụ nữ kia đang đứng ở cửa trò chuyện với bảo vệ.
"Thật sự xin lỗi, chủ nhà từng tự mình dặn dò là không được để cho bất kỳ giới tính nữ trưởng thành nào vào cửa."
"Tại sao có thể có quy định như vậy chứ? Anh có nhầm hay không?"
Thật ra bản thân bảo vệ cũng không biết tại sao Trịnh Trình Việt phải nói như vậy nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, dù sao anh ta chỉ là một người làm thuê. "Xin lỗi, chúng tôi không thể làm gì trong chuyện này."
Cao Ngọc Mai nhìn thấy cảnh này, thở dài một tiếng sau đó bước đến và bắt đầu dùng hết lời lẽ khuyên nhủ anh bảo vệ này: "Anh trai, anh cứ cho tôi vào đi, con của tôi ở trong đó mà, đã lâu rồi chúng tôi chưa được gặp mặt, chắc là đứa bé đã nhớ tôi rồi."
"Chuyện này..." Bảo vệ nhớ tới hình như bà chủ của gia đình này đã mất tích, xem tuổi tác thì có vẻ giống cô gái trước mặt, không phải là bà chủ quay về chứ?
Nghĩ tới đây, bảo vệ trực tiếp mở cửa ra: "Cô vào đi."
"Ừ." Cao Ngọc Mai chỉ hơi gật gật đầu đơn giản tỏ ý rồi lập tức đi thẳng vào cửa.
Lúc Nguyệt Nguyệt đang nói Tô Hoằng Nghị là tên ngu đần thì Cao Ngọc Mai cũng đã đến, chỉ cách xa bọn họ có hai ba mét. Cô ta nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Trình Việt. Vì vậy cô ta thử gọi Quả Quả: "Cẩu Thặng, mẹ rất nhớ con."
Cái tên này thật là... Từng chữ đều có thể để cho người ta trêu chọc nha... Quả Quả nhìn Cao Ngọc Mai đang đứng trong sân, chân mày của cậu bé hơi nhíu lại, giọng nói cậu bé hơi lạnh lùng.
"Mẹ tới đây để làm gì?"
Nghe Quả Quả nói vậy, Cao Ngọc Mai thật muốn đánh người: "Mẹ là mẹ của con đấy, chẳng lẽ đã lâu như vậy mà mẹ con ta chưa gặp nhau, con cũng không nhớ mẹ à?" Nhưng cô vẫn giả vờ thành dáng vẻ yếu đuối.
"Không nhớ." Quả Quả mở tay ra, vừa rồi nghe Nguyệt Nguyệt nói xong, cậu ta cũng cảm thấy con người phá hư cái gia đình này thì thật sự không phải là người tốt lành gì.
Cao Ngọc Mai nghe được câu nói của Quả Quả thì lại lập tức nổi cơn xúc động muốn đánh người, cô ta hơi ngơ ngác một chút, dáng vẻ giống như không nghe hiểu gì cả, bước lên phía đưa tai mình lại gần chuẩn bị lắng nghe.
Cô ta đến đây bởi vì cô ta đã đưa điện thoại di động cho Trịnh Trình Việt nhiều ngày nhưng vẫn chưa hề nhận được bất kỳ câu trả lời nào, theo lý thuyết thì chắc là bức thư tình kia có thể làm anh cảm động, nhưng tại sao anh không nói một câu gì? Anh đã nhìn thấy nhưng chưa cảm động hay cảm động nhưng vẫn không nói gì?
Những người ở đây nhìn thấy Cao Ngọc Mai tới thì đều tỏ vẻ chán ghét, nhưng cô ta giả vờ như mình không nhìn thấy gì, bỏ qua chúng một cách tự nhiên. Cô ta đến trước mặt Quả Quả: "Ngoan, về nhà với mẹ được không?"
Cô ta vẫn nhìn xung quanh muốn tìm được Trịnh Trình Việt, muốn hỏi rõ anh về chuyện liên quan tới điện thoại di động. Dựa theo kịch bản của cô ta thì đáng lẽ Trịnh Trình Việt còn phải xin lỗi cô ta mới được.
Nghe được lời nói của Cao Ngọc Mai, Quả Quả quay đầu: "Không phải là mẹ rất chán ghét sự tồn tại của con à? Tại sao có thể suy nghĩ đến việc dẫn con về nhà chứ?"
"Đó là trước đây." Cao Ngọc Mai suy nghĩ chắc là có thể dẫn Quả Quả đến một chỗ hơi xa, sau đó cô ta mới bắt đầu tra hỏi. Nhưng...
"Cháu cảm thấy sau này cô cũng sẽ không thay đổi gì." Tuấn Hạo chặn ngang trước mặt Quả Quả, ánh mắt đe dọa nhìn cô ta.
Cao Ngọc Mai lại cảm giác hơi rụt rè, phía đối diện rõ ràng là một đứa bé nhưng tại sao cô ta sẽ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ như vậy?
Cô ta lại nhìn vào những thứ chứa trong ánh mắt Tuấn Hạo, hơi bật cười, đây không phải ánh mắt khi yêu thích à? Bản thân cậu ta là một người con trai lại thích một đứa con trai là Quả Quả? Chuyện này không phải là một chuyện cười cực lớn thì là cái gì?
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!