Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 326: Hoan nghênh về nhà



Đám cảnh sát cùng nhau lắc đầu, cùng Thịnh Trình Việt làm một đôi có cái gì thú vị?

Cuối cùng Lâm Linh đem chút điểm tâm từ trong phòng ra phân cho vài vị cảnh sát. Mà hai người Trần Tuấn không biết đã chạy đi nơi nào, Lâm Linh thở dài.

Mà Tiêu Mộc Diên cũng nhịn không được thở dài.

“Diên Diên, ở đây cảm giác rất không an toàn, cùng anh về nhà được không?”

Thịnh Trình Việt nói, anh cũng chịu đựng không được cảm giác Tiêu Mộc Diên ở bên ngoài nữa, mỗi lần một mình trong căn phòng trống, cảm giác này thật sự rất cô đơn lạnh lẽo.

Tiêu Mộc Diên cân nhắc hồi lâu, nghĩ đến ở đây thật sự không quá an toàn, Trần Tuấn kia còn có một người bạn gái không biết lúc nào quay lại. Cô nói: “Tôi có thể trở về, chẳng qua anh cần đáp ứng tôi hai điều kiện.”

“Em nói gì anh đều đồng ý em.” Không dễ dàng gì để cô ấy nói sẽ quay về, đừng nói hai điều, dù cho là một trăm điều anh cũng đáp ứng!

“Đây là anh nói, không cho phép đổi ý.” Tiêu Mộc Diên nhìn Thịnh Trình Việt, chờ anh gật đầu, cô mới mở miệng, “Điều kiện thứ nhất là, đem Lâm Linh trở về.”

“Được.”

Thịnh Trình Việt dường như là trả lời ngay tức khắc, Tiêu Mộc Diên sững sờ, nói ra điều kiện thứ hai.

“Điều kiện thứ hai, không được nói cho người khác tin tôi ở trong nhà.”

“Được.”

Cô nói đều không phải điều kiện gì giày vò người khác, anh hoàn toàn có thể chấp nhận, quả nhiên anh có được người vợ tốt nhất thiên hạ, Thịnh Trình Việt nghĩ vậy, cảm giác hạnh phúc trong tim lại nhiều hơn.

“Vậy chúng ta trở về thôi.” Tiêu Mộc Diên nói, kéo cánh tay Lâm Linh, nói: “Cô đến chỗ tôi trú tạm trước một khoảng thời gian đi.”

Lâm Linh vừa nãy nghe được cuộc nói chuyện của Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt, tựa hồ Tiêu Mộc Diên dịu dàng,hào phóng đến cực điểm kia là ảo ảnh, cô ấy vậy mà sẽ đối với người đàn ông này dùng giọng điệu làm nũng, hơn nữa khi nói điều kiện lúc nãy, hoàn toàn là ra lệnh. Tiêu Mộc Diên như vậy,còn chồng của cô ấy lại cực kỳ trung thành, phục tùng cái gì cũng đáp ứng. Cô nghĩ, có lẽ đây được gọi là tình yêu.

“Như vậy thích hợp không?” Lâm Linh đang muốn theo cùng, đột nhiên lại rụt tay trở về. Cô mặc dù biết nhà cô hiện tại có chút nguy hiểm, nhưng mà cứ như thế đến ở nhà người khác, có thể hay không sẽ gây phiền phức?

“Thích hợp, sao lại không thích hợp? Tôi đã ở chỗ cô lâu như như vậy rồi, cô lại đến nhà tôi ở không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, cô không phải nói con tôi ra đời thì cô muốn làm mẹ nuôi sao? Nhà tôi còn có ba đứa nhỏ đây, cô muốn làm mẹ nuôi đứa nào tùy cô chọn, tôi đều không để ý.” Nhìn Lâm Linh vẫn còn do dự, cô trực tiếp kéo Lâm Linh vào trong xe.

Vốn dĩ, Tiêu Mộc Diên muốn để Lâm Linh ngồi ở ghế phụ, chỉ là Lâm Linh như thế nào cũng không đồng ý, cô nói: “vẫn là ngồi ở ghế sau đi.”

Tiêu Mộc Diên không hiểu tại sao, liền tùy ý để Lâm Linh ngồi ở ghế sau.

Lâm Linh ngồi ở phía sau, liền có chút bất an, mười ngón tay cô bấu chặt, biểu lộ đầy đủ nội tâm bất an của cô. Sự việc ngày hôm nay, cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Lái xe hơn nửa tiếng, Tiêu Mộc Diên rốt cuộc về đến ngôi nhà cách biệt đã lâu, nhìn xem toà nhà quen thuộc này, Tiêu Mộc Diên vậy mà cảm thấy có chút cảm động.

“Vợ à, hoan nghênh về nhà.”

Nhìn bộ dạng Tiêu Mộc Diên đứng ở cửa lớn, Thịnh Trình Việt nhịn không được từ phía sau ôm lấy cô.

Tiêu Mộc Diên có chút ngại ngùng, cô nhỏ giọng nói, “Đừng như vậy, phía sau còn có người.”

Lâm Linh nhìn thấy tất cả, yên lặng làm ngơ, việc này đối với vợ chồng yêu nhau không sai, nhưng mà trước mặt cô phô bày ân ái thì không đúng rồi. Đương nhiên, côcũng thừa nhận biểu hiện này là làm cho Tiêu Mộc Diên xem, để cô ấy nghĩ rằng bản thân mình không có chuyện gì, thì tốt rồi.

Thịnh Trình Việt biết Tiêu Mộc Diên da mặt mỏng, vì vậy cũng không làm khó cô nữa, “Em đưa bạn của em về phòng trước đi, anh đi đổ xe đã.”

“Ừ.” Tiêu Mộc Diên gật đầu. “Nào, chúng ta đi thôi Lâm Linh.”

Lâm Linh còn chưa có phản ứng gì, đã bị Tiêu Mộc Diên nắm tay dẫn đi rồi. Lâm Linh đi đến cửa phòng mới biết, thì ra bọn họ lúc nãy là đi qua sân trước, hiện tại trời chập tối, cô quay đầu nhìn còn có thể trông thấy những đồ vật lốm đa lốm đốm, về sau mới biết, đó mới là cửa lớn... Điểm lốm đa lốm đốm kia là đèn đường.

Sau khi vào phòng, Lâm Linh lặng lẽ nuốt từng ngụm nước miếng, mọi thứ ở đây quả thực chính là khu nhà cao cấp trong phim truyền hình nói đến, tựa hồ nhìn lại còn so với phim truyền hình nói oách hơn. Cô nhịn không được hỏi, “Diên Diên, cô rốt cuộc là người thế nào?”

Tiêu Mộc Diên tỏ vẻ không hiểu Lâm Linh đang hỏi cái gì, “Thì tôi là Tiêu Mộc Diên!”

Lâm Linh lập tức không biết nói gì, cô thật ra không phải muốn hỏi cái này, cái cô muốn biết là, sau lưng của Tiêu Mộc Diên, đến cuối cùng là có cái gì.

Vừa nãy thấy cảnh Thịnh Trình Việt tại bãi cát, có thể điều động cảnh sát bất cứ lúc nào khẳng định không phải người bình thường.

Lâm Linh không có tiếp tục hỏi, cô bị Tiêu Mộc Diên dẫn đến một gian phòng.

Tiêu Mộc Diên xin lỗi: “Thật ngại quá, bởi vì không có chuẩn bị trước, trước tiên mời cô ở tạm một buổi tối, ngày mai có thể để dì Lưu đến giúp cô sửa sang lại một chút.”

Nhưng mà Tiêu Mộc Diên nói là tạm, chính là một gian phòng so với cửa hàng của cô còn lớn hơn, bên trong đầy đủ các loại đồ dùng, đây nên gọi là phòng của tổng thống.

Tiêu Mộc Diên đang giới thiệu, chợt phát hiện phía sau có một ánh mắt bất thường cứ luôn nhìn chằm chằm cô.

Tiêu Mộc Diên thật thà xoay người, chỉ thấy Lâm Linh bước nhanh về phía trước, “Diên Diên, cô có biết hành vi lúc này của cô gọi là gì không?”

“Tôi làm sao?” Tiêu Mộc Diên nghi hoặc.

“Cô đây là đang phô trương khoe của đó cô biết không?” Lâm Linh nói.

Tiêu Mộc Diên có chút không nói nên lời, lung túng cả nửa ngày trời, cô yếu ớt hỏi, “Tôi lúc nãy như vậy là đang khoe sao?”

Lâm Linh gật mạnh đầu, “Hơn nữa thật là không có dấu vết đang khoe đấy. Loại dân nghèo giống tôi, đúng là không biết giới hạn của cô sẽ là thế nào, gian phòng như thế này, tôi đoán chừng cả đời cũng tích không đủ tiền mua.”

“Ồ...” Tiêu Mộc Diên lúc này, hoàn toàn không nói nên lời.

“Xem ra, tôi từ nay về sau cần gọi cô là người phụ nữ giàu có rồi.” Lâm Linh trêu chọc.

Tiêu Mộc Diên cười không nói, cô hơi nhếch lông mày, ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa nãy, lại thật sự quên là bản thân đã nói gì, cô nói chuyện chọc người ghét đến vậy sao?

Hai người bọn họ vẫn là câu được câu mất mà trò chuyện, đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng.

“Diên Diên, đã rất trễ rồi, các em còn có lời gì muốn nói vẫn là đợi ngày mai lại nói đi.”

Ngoài cửa truyền vào là giọng của Thịnh Trình Việt.

Tiêu Mộc Diên vốn muốn đáp lại Thịnh Trình Việt một câu kêu anh ngủ một mình đi, cô còn có rất nhiều lời muốn nói với Lâm Linh.

Kết quả Lâm Linh đem cô đuổi ra ngoài.

“Được rồi, người phụ nữ giàu có cô ngay lập tức quay về ngủ đi, bây giờ đã mấy giờ rồi, cô không buồn ngủ, tôi thì buồn ngủ rồi đây.”

Lâm Linh nói xong, còn ngáp một cái, giống như rất chân thực.

“Vậy tôi đi trước đây! Có việc gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.