Trương Lân ngược lại cảm thấy buồn cười. Anh ta dùng một tay kéo Cao Ngọc Mai đến trước mặt của mình, một tay nắm lấy cằm của cô ta: “Em là người phụ nữ của anh, chẳng lẽ còn tính bảo anh trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình đến trước mặt người đàn ông khác xin xỏ tình yêu sao?"
Trương Lân dùng sức rất lớn, giống như muốn bóp nát hàm dưới của Cao Ngọc Mai vậy.
Lúc này, trong mắt Cao Ngọc Mai mới lộ vẻ khủng hoảng, cô ta nhìn người trước mặt và đột nhiên khóc.
Trương Lân thấy nước mắt của Cao Ngọc Mai thì có cảm giác khó hiểu, động tác lập tức trở nên dịu dàng hơn.
"Cục cưng, em làm sao vậy?"
Cao Ngọc Mai rúc vào trong lòng anh ta, đấm vào ngực anh ta: “Anh vừa làm em đau đấy."
Giọng nói của Cao Ngọc Mai rất khẽ. Cô ta biết Trương Lân thích nhất chính là dáng vẻ này của mình.
Trương Lân quả nhiên rơi vào bẫy, anh ta nhìn Cao Ngọc Mai và cảm thấy thương tiếc, nhưng một giây tiếp theo đã lộ ra sự biến thái của mình. Anh ta bế ngang Cao Ngọc Mai lên rồi xông thẳng vào phòng ngủ.
"Cục cưng, để đền cho em, lát nữa anh sẽ làm cho em thoải mái một chút."
Cao Ngọc Mai không nói gì, chỉ mỉm cười ôm cổ Trương Lân xem như trả lời.
Sau khi ra khỏi nhà Cao Ngọc Mai, Thịnh Trình Việt lập tức phóng nhanh như bay đến văn phòng của mình, bắt đầu mở khóa điện thoại.
Anh vừa mở ra, trước mắt anh chính là một tấm ảnh chưa từng thấy trước đó. Phía trên là người phụ nữ này quần áo không chỉnh tề đang quấn quít lấy một người đàn ông cũng mặc quần áo không chỉnh tề.
Anh nhận ra người phụ nữ này. Đó chính là Cao Ngọc Mai. Nhưng người đàn ông này... lại là anh.
Bất kể thế nào Thịnh Trình Việt cũng không ngờ được mình tự nhiên lại có ảnh chụp như vậy tồn tại ở trên đời, nhất định là trong này có hiểu lầm gì đó.
Nếu Tiêu Mộc Diên cũng nhìn thấy tấm ảnh như vậy, cô không muốn để ý tới anh cũng là chuyện có thể hiểu được.
Anh nuốt nước bọt, bàn tay khẽ run rẩy đã lộ rõ sự khẩn trương của mình. Cuối cùng, anh không ngờ nhìn thấy tin nhắn Cao Ngọc Mai gửi cho Tiêu Mộc Diên, cô ta còn không ngừng gọi điện thoại cho cô nữa.
Nội dung tin nhắn đã bị cô ta xóa mất nhưng sau khi phục hồi lại, có thể thấy mỗi ngày đều gửi những tấm ảnh khác nhau, hơn nữa lời lẽ còn vô cùng khiêu khích.
Thịnh Trình Việt hình như đột nhiên hiểu ra và bắt đầu chìm trong sự tự trách.
"Anh Việt, có cần cho người tiếp tục canh giữ ở trước cửa nhà cô Cao nữa không?"
Lâm Phong thấy Thịnh Trình Việt hình như đã lấy được thứ mình muốn liền mở miệng hỏi thăm.
Thịnh Trình Việt cúi đầu suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu: “Tiếp tục theo dõi, đặc biệt phải xem người đàn ông kia có thường xuyên vào nhà cô ta không."
Sợ rằng gặp được Trương Lân là chuyện Thịnh Trình Việt không thể ngờ tới được. Anh liên hệ chuyện này với chuyện “hình khiêu dâm” của Tiêu Mộc Diên lúc trước, trong lòng luôn cảm thấy nó không tránh khỏi có liên quan tới Cao Ngọc Mai.
"Được." Lâm Phong đáp một tiếng và lui ra ngoài.
Thịnh Trình Việt sao chép một bản tài liệu rồi thu dọn đồ và chạy về nhà. Tiêu Mộc Diên luôn nói anh không biết nguyên nhân thật sự là gì, anh nghĩ chắc là cái này rồi.
Trong nhà, Tiêu Mộc Diên đang nấu ăn cho các bạn nhỏ. Đám trẻ đều nói rất nhớ mùi thức ăn do cô nấu.
Lâm Linh lại nhẹ chân nhẹ tay, ở đây làm cô có cảm giác cả người đều không được tự nhiên.
Quả Quả nhìn thấy dáng vẻ Lâm Linh như vậy thì kéo góc áo của cô: “Chị, chị không cần khẩn trương đâu. Dì Diên nấu cơm ăn ngon lắm."
Lâm Linh cảm giác được có người kéo góc áo thì cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu. Đứa nhỏ này thật sự rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt kia giống như ngôi sao, sáng tới mức làm cho người ta không thể nào dời mắt đi được.
"Diên Diên, tôi cảm giác con cô đứa nào cũng rất xinh đẹp. Thật không biết cô làm sao làm được thế." Lâm Linh rất hâm mộ.
Nghe thấy Lâm Linh nói vậy, Tiêu Mộc Diên liền có cảm giác tự hào: “Nếu như cô thích thì phải cố gắng lên. Nguyệt Nguyệt nhà tôi đã làm cho Bân Bân say như điếu đổ, suốt ngày nói phải đẻ con trai để cưới nó đấy. Kết quả đến bây giờ còn chưa thấy có gì đâu."
Tiêu Mộc Diên nói vậy đã thành công làm cho Lâm Linh ngậm miệng. Cô nhìn cô ấy rồi lại nhìn xung quanh, vẫn chỉ cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
"Chị, chị không cần cảm thấy mất mát đâu." Quả Quả lại kéo góc áo của Lâm Linh.
Lâm Linh ngồi xổm xuống và chuẩn bị lắng nghe đứa trẻ kia nói chuyện.
"Thật ra, em vốn không phải là con trong nhà này nhưng vẫn sống tốt ở đây suốt mấy tháng. Người ở đây đều rất tốt, cho nên chị không cần lo lắng, có thể yên tâm ở lại."
Lâm Linh kinh ngạc khi nghe thấy Quả Quả nói vậy. Không phải Tiêu Mộc Diên nói trong nhà có ba đứa trẻ, hơn nữa còn là sinh ba sao? Ở đây không phải thật sự chỉ có ba đứa thôi sao? Chỉ có điều nhìn vẻ ngoài thì đứa trẻ trước mặt mình quả thật không giống với hai đứa trẻ khác, nhưng trông vẫn rất xinh xắn. Chẳng lẽ cậu bé này được nhận nuôi, vì sợ nó thương tâm nên cô ấy mới nói là sinh ba sao?
Mình biết mà, sinh ba vốn đã rất khó khăn. Lâm Linh thầm nghĩ, kết quả trong đầu tưởng tượng ra được vô số tình tiết, bao gồm cả cảnh đời đáng thương của đứa nhỏ này nữa.
Trong lúc Lâm Linh còn đang suy nghĩ miên man thì Trương Bân Bân gọi điện qua.
"Bân Bân, có chuyện gì vậy?"
"Tôi ngược lại muốn hỏi cô có chuyện gì mới đúng. Bây giờ tôi đang ở cửa quán nhưng xem ra hôm nay hình như không kinh doanh. Sau đó tôi lại tới nhà cô, kết quả phát hiện nhà cô chẳng khác nào mới bị người ta xét nhà. Có phải cô nên tiết lộ cho tôi biết bây giờ các cô đang ở đâu không hả? Nếu không tôi sẽ rất sốt ruột đấy!" Trương Bân Bân không nhịn được mà cao giọng nói.
Bây giờ Trương Bân Bân đang ở trước quán cà phê nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát nhưng không thể nào bĩnh tĩnh được.
Đám người đi qua bên cạnh cô ấy còn nói chuyện về quán cà phê này.
"Cô biết không? Nghe nói đêm qua chủ quán đã bị cướp vào nhà đấy."
"Thật vậy sao? Thật khủng khiếp quá!"
"Ai nói không phải chứ? Nghe nói xương cốt cũng không còn đâu."
"Mẹ cô mới xương cốt không còn đấy!" Trương Bân Bân quay đầu hét lớn về phía bọn họ. Người đã lớn như thế, sao nói cũng không biết đường ăn nói thế chứ?
"A! Người này cũng thật khủng khiếp."
Các cô gái hét lên và rời khỏi đó. Trương Bân Bân có cảm giác đau tim, lại hét vào trong điện thoại: “Các cô còn không nói cho tôi biết các cô đang ở đâu, chờ xem lần sau tôi gặp được các cô thì có đánh hay không."
Tiêu Mộc Diên đang xào rau, trong tiếng dầu mỡ vang lên vẫn nghe được giọng nói oang oang của Trương Bân Bân. Cô thò đầu ra nói: “Bân Bân, bây giờ bọn tớ đang ở nhà tớ. Cậu qua đây luôn đi. Tớ có thể làm cả phần cơm cho cậu nữa. Nếu như cậu tới quá muộn thì bọn tớ sẽ không chờ đâu."
"Tôi ngất. Trong khi tôi đang lo lắng cho các cô, kết quả các cô tự nhiên lén làm cơm sau lưng tôi, đúng là không tử tế. Các cô chờ đấy, tôi sẽ tới ngay đây."
Trương Bân Bân hét lên, sau đó vội vàng cúp điện thoại. Tiêu Mộc Diên dường như có thể tưởng tượng được cảnh cô ấy chạy từ bãi cát bên kia tới đây.