Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 337: Một đấu một như thế nào



Tiêu Mộc Diên nghe tất cả những chuyện này cảm thấy không thể tin nổi, cô muốn tới ngay trường học, gọi đứa trẻ Tô Hoằng Nghị kia ra dạy dỗ một trận, nó dám làm tổn thương con trai cô sao, chán sống rồi à?

"Quả Quả, cám ơn con đã nói với dì chuyện này, dì sẽ giải quyến." Tiêu Mộc Diên giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Quả Quả một hồi.

Quả Quả gật đầu, sau đó liền rời đi, đi tới cửa lại bị chặn lại.

"Ai cho phép cậu nói chuyện này với mẹ tôi?" Viễn Đan trừng mắt nhìn Quả Quả, tựa như chỉ một giây sau liền muốn lột da Quả Quả.

Quả Quả lúc đầu đúng là bị giật mình, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, nó cũng không thấy sợ gì.

"Tôi chỉ nói sự thật với dì Diên mà thôi, dù sao cậu bị tổn thương, anh trai em gái của cậu cũng không muốn thấy chuyện này."

"Vậy cũng không cần một người ngoài như cậu quản." Trong mắt Viễn Đan như có lửa: "Đừng tưởng rằng có Tuấn Hạo che chở là tôi cũng không dám động đến cậu, cậu cho rằng mình là ai? Cậu cũng chỉ là người ngoài mà thôi, dựa vào cái gì mà quản chuyện trong nhà chúng tôi?"

Viễn Đan nói như vậy, trong lòng Quả Quả có chút tổn thương, kỳ thực những lời Viễn Đan nói nó đều biết. Thế nhưng điều nó không hiểu nhất chính là, rõ ràng có thể tìm người khác giúp đỡ, sao nhất định phải chết một mình chứ.

Nó mắt đối mắt với Viễn Đan: "Là tôi rảnh rỗi, quản việc không đâu." Nói xong, nó mỉm cười rời đi.

Quả Quả vừa mới cất bước đã bị Viễn Đan kéo lại: "Cậu không nói rõ thì cũng đừng nghĩ tới việc đi."

"Tôi nghĩ chẳng có gì để nói cả, tôi chỉ nói với dì chuyện ở trường của cậu một lúc mà thôi."

Quả Quả luôn bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức Viễn Đan không có lời gì để nói.

Tay Viễn Đan vừa nới lỏng, Quả Quả thừa dịp muốn rời khỏi đây, nhưng ngay lập tức lại bị kéo lại.

"Tôi nói rồi, bây giờ cậu không thể đi."

"Cậu buông Quả Quả ra."

Tuấn Hạo nắm chặt tay Viễn Đan, đẩy ra.

Viễn Đan nhìn cậu bé trước mặt, nhìn Quả Quả ở bên cạnh một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Cậu đang bảo vệ đứa con của người khác, đừng quên nó đã suýt phá hoại gia đình chúng ta."

"Yên tâm, em ấy sẽ là người nhà chúng ta." Tuấn Hạo ôm lấy vai Quả Quả, nhìn Viễn Đan, trong mắt có chút không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Viễn Đan có chút ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy sự tự hào như vậy, không nghĩ có một ngày người này cảm thấy hứng thú với một đứa con trai.

Chẳng trách cậu ấy chưa bao giờ để ý tới mấy đứa con gái vì mình mà hò hét, hóa ra... Viễn Đan hình như là biết chuyện gì đó thật khó tin rồi. Cậu liền cười rồi bỏ đi.

Quả Quả nhìn bóng lưng Viễn Đan không nhịn được lườm một cái, nó cảm thấy người này đúng là không kém bệnh thần kinh.

Có điều ở trong hoàn cảnh này, hẳn là bị áp bức tới mức bị bệnh rồi.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Tuấn Hạo nhìn dáng vẻ suy tư của Quả Quả, liền hoài nghi.

Quả Quả vẫn nhìn về phía trước, chỗ Viễn Đan vừa rời đi: "Em nghĩ không phải chúng ta nên giúp Viễn Đan một chút sao? Dù sao Tô Hoằng Nghị kia thật sự là quá đáng ghét."

Thật ra Quả Quả còn chưa nói với Tiêu Mộc Diên, ở trường học Tô Hoằng Nghị bắt nạt Viễn Đan không nói, còn hay quấy rầy Nguyệt Nguyệt. Nói anh trai cô bé vô dụng như vậy, không bằng ở cùng một chỗ với cậu ta.

Kỳ thực trong lòng Tuấn Hạo cũng rất ghét tên Tô Hoằng Nghị kia.

Ngày hôm sau, Tiêu Mộc Diên vẫn ngủ rất ngon. Tới lúc cô ngủ dậy đã là sau giờ ngọ, cũng may dì Lưu để lại đồ ăn cho cô.

"Bà chủ, gần đây khẩu vị của cô thật tốt nha."

Dì Lưu nhìn dáng vẻ của Tiêu Mộc Diên, trong lòng cũng vui mừng.

Tiêu Mộc Diên nhìn dì Lưu, khẽ mỉm cười: "Cháu cảm thấy gần đây bụng lại lớn hơn một chút, hình như còn mập hơn."

"Bà chủ, đây là chuyện rất bình thường, cho thấy cục cưng trong bụng khỏe mạnh thích ăn đấy."

Tiêu Mộc Diên cười, không nói gì.

Chờ khi Tiêu Mộc Diên cảm thấy nghỉ ngơi đủ rồi, liền thay quần áo, chuẩn bị tới trường học của Viễn Đan, xem đứa trẻ bắt nạt con cô rốt cuộc như thế nào.

Nhưng không chờ cô ra ngoài, Viễn Đan cũng đã về đến nhà rồi. Trên người cậu có vài chỗ bị thương, xem ra khá chật vật.

Nhìn Viễn Đan như vậy, Tiêu Mộc Diên sợ hết hồn, ngay lập tức cô tiến lên đỡ lấy người Viễn Đan: "Con làm sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Là ai làm? Nói cho mẹ biết, mẹ nhất định sẽ dạy cho nó một trận."

Viễn Đan cười nói: "Mẹ, không có chuyện gì, ngày hôm nay có một kẻ ngu si nói muốn một mình đấu với con, kết quả giống như mong muốn của nó, một mình con đấu với nó."

"Một đấu một sao?" Tiêu Mộc Diên nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua Quả Quả nói với mình, đứa nhỏ hôm nay không phải lại bị bắt nạt chứ.

Viễn Đan như nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Mộc Diên: "Mẹ yên tâm, kỹ thuật đánh nhau của con trai mẹ mẹ cũng biết mà, chỉ cần là người chưa từng học qua đánh nhau, con sẽ không thể thua được."

Tiêu Mộc Diên nghĩ Viễn Đan đã học các loại võ thuật, khi phân lớp vào tháng hai năm nay, thằng bé đã có thể đánh nhau với một thanh niên rồi. Tuổi tác bây giờ tuy còn nhỏ nhưng những đứa trẻ tầm tuổi như vậy tong lớp không phải là đối thủ của cậu.

Chẳng được bao lâu Nguyệt Nguyệt, Tuấn Hạo, Quả Quả cũng trở về nhà, bọn họ nhìn thấy Viễn Đan liền nhào tới, hỏi han ân cần.

"Anh Viễn Đan, sau này em nhất định sẽ gọi là anh." Nguyệt Nguyệt mặt đầy khâm phục.

Tiêu Mộc Diên không hiểu.

Tuấn Hạo cũng vỗ vai Viễn Đan: "Không tệ nha."

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

Quả Quả đứng dậy: "Ngày hôm nay, kẻ kia lại tới còn muốn bắt nạt Viễn Đan, hai người bọn họ liền đánh nhau, kết quả chính là Viễn Đan thắng, còn cậu ta thì vào bệnh viện ạ."

"Bệnh viện." Tiêu Mộc Diên không ngờ rằng ồn ào của mấy đứa nhỏ lại nghiêm trọng thế này.

Nguyệt Nguyệt ghét bỏ nhìn Quả Quả một chút, lập tức đi tới giải thích với Tiêu Mộc Diên: "Mẹ, thực ra là vì con Viễn Đan mới đánh nhau."

"Mấy đứa mau nói rõ cho mẹ xem nào." Hiện tại Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy như rơi vào trong sương mù mịt, bọn trẻ nói, cô không hiểu gì cả.

" Chuyện là như vầy..."

Nguyệt Nguyệt bắt đầu kể chuyện cũ. Bởi vì lần trước cô bé gặp mặt Tô Hoằng Nghị một lần, Tô Hoằng Nghị liền bắt đầu quấy rầy cô bé, hôm nay làm phiền cô bé thì bị Viễn Đan nhìn thấy, Viễn Đan cảm thấy không thể nhịn được nữa liền ngăn cản ở trước mặt cô bé.

Nhưng mà Tô Hoằng Nghị hết sức xem thường, sau đó cầm hòn đá nhỏ ném Viễn Đan.

Lúc mới đầu Viễn Đan đang rất nhẫn nại, nhưng nhớ lại việc Tiêu Mộc Diên đã biết việc cậu bị bắt nạt. Nếu như hôm nay lại bị thương về nhà, Tiêu Mộc Diên sẽ khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung. Vì thế cậu ngẩng đầu nhìn Tô Hoằng Nghị nói: "Không bằng chúng ta một đấu một, thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.