Đợi một lúc lâu sau, ngài Tô Hồng kia rốt cuộc mới chạy đến. Đang thắc mắc người trong nhà của mình sao lại xảy ra mâu thuẫn với người nhà họ Thịnh đây? Anh ta nghĩ nghĩ, Thịnh Thắng có một đứa con trai là Thịnh Trình Việt, mà có thể học chung trường với con trai anh ta, thì phải là con trai của Thịnh Trình Việt...
Thịnh Trình Việt ở trong giới kinh doanh nổi danh là kẻ có thù tất báo, cũng không phải ý nói anh là người nhỏ nhen ích kỷ, mà là người chọc giận anh đều sẽ không có kết cục tốt.
Trên đường đi, Tô Hồng vẫn luôn cầu nguyện người này tuyệt đối không nên là Thịnh Trình Việt, nhưng mà... đời không bao giờ giống như trong mơ.
“Ngài Thịnh, thật trùng hợp quá, anh cũng ở đây à.”
Vừa vào phòng, Tô Hồng đã chào hỏi Thịnh Trình Việt một cách thân thiết.
Thịnh Trình Việt nhìn Tô Hồng, ra vẻ tươi cười, nhưng nụ cười kia thật sự rất giả dối, giả đến mức ai cũng nhìn ra được. Thịnh Trình Việt là người lăn lộn quanh năm trên thương trường, muốn anh giả vờ nở một nụ cười mà không lộ ra khuyết điểm là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng bây giờ anh lại cười với anh ta như vậy... Tô Hồng không khỏi thắc mắc con của anh ta rốt cuộc là đã làm những gì...
Nhưng mà, phản ứng của Tô Hồng đã khiến Tô Hoằng Nghị phải thất vọng rồi, anh ta nhìn Thịnh Trình Việt đang đứng đối diện, nói: “Chuyện này nhất định là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
“Hiểu lầm?” Thịnh Trình Việt hỏi lại, nhìn vị họ Tô này, anh hỏi: “Thế nhưng con của anh lại luôn miệng nói rằng con chúng tôi ăn hiếp nó.”
“Chắc chắn là do con tôi còn quá nhỏ, lời nói ra cũng không biết suy nghĩ.” Tô Hồng cười làm lành, sau đó kéo Tô Hoằng Nghị đến trước mặt, để nó xin lỗi cả nhà Thịnh Trình Việt.
Tô Hồng thấy Tô Hoằng Nghị biểu hiện như vậy thì hơi nóng nảy, anh ta nói: “Bây giờ con cứ xin lỗi trước đi, lát nữa trở về ba mua mô hình đồ chơi mới nhất cho con.”
“Con không cần.” Tô Hoằng Nghị nói rất kiên quyết: “Nếu con xin lỗi nó, cả trường này sẽ xem thường con, con không muốn bị học sinh cả trường chê cười, danh dự quan trọng hơn mô hình đồ chơi.”
Tô Hoằng Nghị nói vậy lại khiến Tô Hồng mềm lòng. Anh ta cười cười xin lỗi Thịnh Trình Việt: “Ngài Thịnh à thật ngại quá, đứa nhóc nhà tôi khá là tự ái, không thì để tôi thay nó nói xin lỗi với con anh nhé.”
Tiêu Mộc Diên nhìn gia đình bọn họ, cảm thấy cũng chỉ có gia đình nuông chiều con cái như vậy mới nuôi ra được một đứa trẻ như Tô Hoằng Nghị.
“Có câu nói gọi là oan có đầu, nợ có chủ, không biết ngài Tô đã nghe qua những lời này chưa?”
Người nói chính là Tiêu Mộc Diên, Tô Hồng nhìn thấy bên cạnh Thịnh Trình Việt có một người phụ nữ, rất là tò mò.
“Không biết vị này là?” Tô Hồng hỏi, không phải em gái nhà mình đã nói Thịnh Trình Việt với nó đang yêu nhau sao? Sao bên cạnh cậu ta lại xuất hiện một người phụ nữ khác?
Tiêu Mộc Diên dường như có thể đoán ra được nếu mình nói ra thân phận của mình, người này chắc chắn sẽ hỏi vợ cả của Thịnh Trình Việt không phải đã chết rồi sao?
Chính vì vậy, Tiêu Mộc Diên ngăn cản Thịnh Trình Việt đang muốn giải thích, cô nói: “Thân phận của tôi không quan trọng, thái độ của ngài đây mới quan trọng, có đúng không?”
Tô Hồng không ngờ Tiêu Mộc Diên có thể trả lời anh ta như vậy, nếu là bình thường nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, chắc chắn anh ta sẽ hỏi cô ấy rốt cuộc là muốn gì. Nhưng nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đang đứng sau lưng Thịnh Trình Việt, nếu anh ta nói ra mấy lời này, chẳng phải là làm trò cười hay sao, trước mặt Thịnh Thế, một Tô thị chẳng là gì cả...