Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 360: Ghét bỏ anh một chút



Bởi vì Thịnh Trình Việt lúc này đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, khiến Tiêu Mộc Diên đột nhiên cũng bật cười, điều này làm cho Thịnh Trình Việt cảm thấy vô cùng nghi vấn, đến cùng cô đang cười cái gì?

"đột nhiên anh nghiêm túc như vậy làm gì?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

Thịnh Trình Việt không hiểu, hỏi ngược lại: "Không nghiêm túc một chút, làm sao thể hiện được là anh đang rất coi trọng việc này chứ?"

"Ừm... Anh nói vậy hình như cũng có lý." Tiêu Mộc Diên tựa như là đã suy nghĩ cặn kẽ xong liền gật đầu.

Thịnh Trình Việt bỗng nắm tay Tiêu Mộc Diên nói: "Sau này anh không còn là tổng giám đốc của Thịnh Thế nữa, em có ghét bỏ anh không?”

Tiêu Mộc Diên hỏi lại: "Chẳng lẽ em nên ghét bỏ anh?"

"Có thể."

“Như vậy em liền sẽ ghét bỏ anh một chút, sau đó anh trở về cùng ăn cơm với em và bọn nhỏ đi.”

Tiêu Mộc Diên được Thịnh Trình Việt ôm vào trong lòng, dùng sức vuốt ve, cô gái này thật đúng là giống thiên sứ mà.

Về đến nhà, bọn nhỏ đều đang bận làm bài tập, khung cảnh cực kỳ ấm áp, khiến cho người khác nhìn vào hướng tới.

Đột nhiên một người mặt xinh đẹp lấp tới chèn vào “ống kinh” đang giơ tay về phía Tiêu Mộc Diên nói: "Hai người rốt cục đã về, tớ nói a, bọn trẻ nhà các người đêm nay rất hiểu chuyện đi làm bài tập, đều là công lao của tớ, nhanh khích lệ tớ đi."

Cô ấy vừa nói vừa giương cằm kiêu ngại.Tiêu Mộc Diên chỉ là khẽ cười, cũng không nói.

"Cậu có thể kiểm tra một chút, bài tập bọn trẻ làm tớ đều em qua, toàn bộ đều làm đúng.”

Trương Bân Bân nói rồi lật một quyển bài tập ra.

"Hai người đừng để ý tới cô ấy, cô ấy chỉ là muốn có con đến điên cuồng mà thôi." Âu Vũ Đình mặt không thay đổi từ phía sau đi tới, trong tay cầm quả táo đã cắt gọt.

Trương Bân Bân nghe thấy lời Âu Vũ Đình, bĩu môi nâng lên quai hàm: "Anh biết em đang trông mong con cái cũng đừng nói ra đây chứ, dù sao thì một mình em cũng không thể sinh được.”

Âu Vũ Đình hơi nhíu mày, sau đó nhìn hai người hỏi: "Bây giờ hẳn đã không còn chuyện gì rồi, tôi có thể dẫn cô vợ của mình đi trước được không?"

"Đương nhiên là có thể." Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa yên lặng dùng ánh mắt đầy đồng tình nhìn thoáng qua Trương Bân Bân.

Trương Bân Bân còn đang mù mờ, trong lòng có dự cảm không tốt,một giây sau, cô liền bị Âu Vũ Đình vác lên vai.

"A, Âu Vũ Đình, anh muốn làm gì?" Trương Bân Bân giãy dụa, nhưng muốn tránh thoát Âu Vũ Đình cũng không phải là việc dễ như vậy.

"Về nhà sinh con a!" Âu Vũ Đình vừa nói trực tiếp vác cô đi, lúc ra cửa còn nói với hai người trong nhà: "Chúng tôi không quấy rầy một nhà các người nữa."

"Âu Vũ Đình, em còn chưa chơi chán đâu! Bọn trẻ thật sự rất đáng yêu."

"Không sao, chúng ta về nhà sinh mấy đứa, đến lúc đó em muốn chơi đùa bao lâu cũng được.”

Hai người bọn họ dù đã đi, nhưng giọng nói còn vọng lại.

Nguyệt Nguyệt nhìn bọn họ rời đi mà thở dài một hỏi: “Mẹ ơi, mẹ phải hứa với con, sau này đừng để dì Bân Bân đến trông bọn con nữa được không?”

"Sao thế con?" Tiêu Mộc Diên hỏi.

Nguyệt Nguyệt nhớ tới việc Trương Bân Bân vừa vào cửa thì chuyện thứ nhất làm là nựng mặt cô bé…

Mặc dù bây giờ khuôn mặt của bé nhìn khá phấn nộn, nhưng vết sưng bị Thịnh Thắng cho người đánh vẫn còn hiện diện trên mặt bé,bình thường thì không sao, nhưng hễ chạm vào sẽ đau nhức.

"Bởi vì Nguyệt Nguyệt lớn lên quá đáng yêu." Viễn Đan ngồi bên cạnh nói châm chọc.

Nói đến đây, Tiêu Mộc Diên cũng đại khái là biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Không sao hết, mẹ về phòng lấy rượu thuốc thoa cho con” Tiêu Mộc Diên cười nói.

"Mẹ à, con là con ruột con thịt của mẹ đó!” Nguyệt Nguyệt hét lớn.

"Ừm, ruột thịt, nào cục cưng, thơm một cái." Tiêu Mộc Diên nói xong liền muốn tiến lên thơm Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ, cô bé một tay chặn trước người Tiêu Mộc Diên, rồi quay đầu sang chỗ Thịnh Trình Việt nói: "Ba ba, ba trông coi vợ mình đi có được hay không?"

Thịnh Trình Việt cũng buông tay: "Ba không thấy gì cả."

Nguyệt Nguyệt: "..."

"Con lại ghét bỏ mẹ như thế ư?" Tiêu Mộc Diên chất vấn

Nguyệt Nguyệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mẹ mình, bỗng gật đầu: "Mẹ ơi, kỳ thật không phải là ghét bỏ, con chỉ không muốn mặt mình toàn nước bọt mà thôi. Việc mấy ngày trước đã khiến con xém chút bị phá hủy gương mặt, con thế nhưng là người tương lai sẽ trở thành nữ thần đó.”

Tiêu Mộc Diên: "..."

Sau đó cô thức thời không để ý tới Nguyệt Nguyệt nữa. Nguyệt Nguyệt giống như biết mình làm sai, dắt lấy tay Tiêu Mộc Diên: "Mẹ ơi, con chỉ đùa một chút, mẹ đừng giận. Nếu không thì, Nguyệt Nguyệt để mẹ hôn một cái thế nào?"

Tiêu Mộc Diên cúi người, nói: "Mẹ đâu giận, chỉ là đang nghĩ Nguyệt Nguyệt đã trưởng thành, vậy mà đã học được giữ gìn gương mặt."

Nguyệt Nguyệt sửng sốt một chút, nói: "Mẹ à, kỳ thật Nguyệt Nguyệt vốn chính là muốn giữ gìn mặt mũi mà.”

Tiếng nói vừa nói ra, cả nhà hầu như đều phát ra tiếng cười.

"Được, là muốn giữ mặt, bây giờ đã muộn rồi, nếu như muốn giữ mặt vẫn thì tốt nhất là về giường nhỏ của con mà đi ngủ, thế nào?”

Nguyệt Nguyệt nghe lời gật đầu, Tiêu Mộc Diên vừa nhìn về bọn trẻ khác, những đứa trẻ khác cũng cùng Nguyệt Nguyệt rời khỏi phòng khách.

"Chúc mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Thịnh Trình Việt nhìn bộ dáng của Tiêu Mộc Diên, rất lâu anh cũng chẳng nói chẳng rằng.

"Sao anh lại nhìn em như thế?" Tiêu Mộc Diên cười hỏi. Thịnh Trình Việt từng bước từng bước đến bên người Tiêu Mộc Diên: "Không phải vừa nãy em nói phải báo cho bọn nhỏ biết việc anh đã bị đuổi ra Thịnh Thế trong bữa tiếc tối vừa nãy hay sao?”

Tiêu Mộc Diên khẽ run người, sau đó gật đầu: "Việc khác thì em không lo, nhưng nếu trong trường lại có nhiều người nói ra nói vào, em chỉ sợ bọn nhỏ chịu không thấu thôi.”

"Em không có lòng tin đối với bọn nhỏ của chúng ta đến vậy sao?” Thịnh Trình Việt ôm lấy Tiêu Mộc Diên, ghé vào bên tai cô rồi hỏi.

Mặc dù Tiêu Mộc Diên cũng muốn nói là tin tưởng nhưng vẫn không nói được, cô bèn nói: “Đúng là có chút không tin tưởng được, dù sao trước đó chúng ta đã làm ầm ĩ đến thế trong trường, lỡ như lại xuất hiện một đứa như Tô Hoằng Nghị thì phải làm sao?”

“Em biết nguyên nhân bọn nhỏ làm bài tập trong phòng khách là vì cái gì không?”Thịnh Trình Việt đột nhiên hỏi.

Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút thì thấy đúng là có hơi lạ, bọn nhỏ bình thường hoặc là ở riêng trong phòng mình, hoặc là vây quanh trong phòng đọc sách, xác thực rất ít đến phòng khách.

“Ngài Thịnh Thắng kia thông báo đuổi anh đi, tình hình lúc đó được phát sóng trực tiếp.”Tầm mắt Thịnh Trình Việt rơi vào chiếc tivi trong phòng khách: "Bọn nhỏ của chúng ta nhất định đã biết hết rồi.”

Tiêu Mộc Diên mở to hai mắt nhìn, xoay người cầm điều khiển từ xa, bật tv lên, kết quả hiện ra tình hình lúc đó đang được phát lại trên bảng tin:

"Tổng giám đốc Thịnh thế từ hôm nay trở đi bị bãi nhiệm chức vụ, cùng chủ tịch Thịnh Thế cắt đứt quan hệ cha con.”

Tiêu đề này vô cùng bắt mắt, Tiêu Mục Diên cơ hồ đã dự đoán được, cửa nhà ngày mai của bọn họ nhất định sẽ đầy người, đại đa số mọi người sẽ muốn biết anh sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào.

“Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, ngủ một giấc đã.”

Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.