Quả Quả lấy dũng khí, lời đã đến bên miệng nhưng lại từ từ nuốt vào trong.
Tuấn Hạo nhìn Quả Quả như vậy thấy hơi đau lòng liền ôm lấy con bé.
“Nếu không nói ra được thì không cần nói đâu. Sau này còn nhiều thời gian, đến lúc đó rồi nói cũng vẫn kịp.”
Quả Quả mở trừng mắt, thẫn thờ nhìn phương xa. Quả thật nó không nói ra được, điều này khiến nó cảm thấy vô cùng áy náy.
Vậy nhưng Tuấn Hạo lại không có vẻ trách cứ chút nào, nó hỏi: “Chẳng lẽ anh không tò mò về em sao?”
“Phải tò mò cái gì?” Tuấn Hạo hỏi ngược lại.
Câu hỏi này cũng đã làm khó Quả Quả, nó đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, bỏ cái mũ trên đầu xuống, mái tóc hơi mềm nhưng đã dài đến lưng của nó buông xuống.
Vốn dĩ Quả Quả tưởng rằng Tuấn Hạo sẽ tò mò điều gì đó, nhưng Tuấn Hạo vẫn thản nhiên nhìn nó với: “
“Tuấn Hạo, Làm gì vậy?”
“Thật ra em là…” Quả Quả đang muốn nói thì cửa đột nhiên bị tông ra.
“Quả Quả, chúng ta bàn bạc một chút đi.” Nguyệt Nguyệt cùng với Viễn Đan chạy đến hiện trường.
Quả Quả hốt hoảng muốn đội lại mũ lên đầu nhưng nó chưa kịp làm thì cửa đã ở trạng thái mở toang ra.
Cả đám người đều trợn trừng mắt, nói đúng hơn là cả đám người đều nhìn chằm chằm vào cái mũ trong tay Quả Quả và mái tóc của nó.
“Quả Quả, anh với Tuấn Hạo đang chơi cosplay ở đây à?” Nguyệt Nguyệt đi vào trong liền kéo tóc của Quả Quả, sau đó đụng vào Quả Quả một cái, cảm thấy rất giống thật: “Tóc giả của cậu nhìn cũng rất giống thật.”
Tuấn Hạo lập tức tiến lên kéo tay của Nguyệt Nguyệt ra, Nguyệt Nguyệt không đứng vững liền ngã xuống đất.
“Tuấn Hạo, anh làm gì vậy!” Nguyệt Nguyệt xoa cái mông đau nhức. Vốn dĩ con bé còn vui vẻ đi vào, bây giờ mặt lại nhăn nhó.
“Em kéo tóc của người khác lung tung vậy làm gì?” Tuấn Hạo hỏi.
“Chẳng qua là Nguyệt Nguyệt cảm thấy thời nay con trai tuổi này để tóc dài quá lạ mà thôi. Nó chỉ muốn thử một chút xem đây là thật hay giả thôi, không cần thiết phải căng thẳng như vậy.” Viễn Đan bước lên kéo Nguyệt Nguyệt dậy, cậu cảm thấy Tuấn Hạo đang chuyện bé xé ra to.
Nguyệt Nguyệt đứng dậy cũng giận dữ nhìn Tuấn Hạo: “Viễn Đan nói đúng, em chỉ thấy con trai để tóc dài rất lạ, muốn hỏi xem tóc này lấy ở đâu mà thôi.”
Tuấn Hạo vừa muốn nói gì đó nhưng Quả Quả lại tiến lên một bước kéo cậu lại. Nó hỏi: “Hai người đến đây có chuyện gì không?”
Cũng không biết từ khi nào Nguyệt Nguyệt lại bắt đầu trở thành một người rất xuề xòa, cơ bản thì sau khi có người chuyển chủ đề là con bé liền quên luôn mình vừa mới tức giận như thế nào.
Quan trọng nhất vẫn là nó nghĩ gia đình hòa thuận là quan trọng nhất. Nguyên nhân nó đến đây lúc này cũng là vì điều đó, vì sự hòa thuận của gia đình.
“Lúc nãy em nghe thấy không biết sao ba lại thở dài ca thán, nói hôm nay là kỷ niệm một năm kết hôn của ba và mami, nhưng mà mami vẫn không cho ba vào phòng. Em nghe vậy mặc dù thấy hơi buồn cười nhưng vẫn đồng cảm với ba nhiều hơn một chút.” Nguyệt Nguyệt nói: “Em thì, em nghĩ chúng ta là con của họ, nên có trách nhiệm giúp đỡ họ một chút có đúng không?”
Lời Nguyệt Nguyệt nói được đại đa số mọi người tán đồng.
“Nhưng bây giờ đã tối rồi, chẳng phải ngày kỷ niệm một năm của họ sắp qua rồi sao? Nếu như ba thật sự muốn chúc mừng, tại sao ba không chuẩn bị sớm chứ?” Tuấn Hạo hỏi. Cậu nhớ ba của cậu không phải một người không biết chuẩn bị cho những dịp quan trọng, đặc biệt là một ngày quan trọng kiểu thế này thì ba cậu lại càng phải chuẩn bị từ sớm mới đúng.
“Thật ra ba anh có chuẩn bị.” Quả Quả đột nhiên lên tiếng: “Chú ấy nói chỉ cần dì Diên gặp chú ấy thì có thể nhìn thấy quà.”
“Sao anh biết?” Nguyệt Nguyệt hỏi.
“Bởi vì lúc nãy chú Thịnh bảo tôi chuyển thư tình cho dì Diên, còn bảo tôi chúc mừng dì Diên kỷ niệm ngày cưới vui vẻ.” Quả Quả nói.
Tuấn Hạo nhớ ra chuyện lúc nãy: “Hóa ra là vì em làm việc giúp ba anh nên mới lâu về như vậy à!”
Quả Quả gật đầu.
Vậy nhưng người ở bên cạnh không biết chuyện thì nghe mà chẳng hiểu gì, đây rốt cuộc là cái gì với cái gì. Chúng hỏi Quả Quả: “Thư tình gì?”
“Lúc nãy tôi ra ngoài rót nước, cũng nghe thấy chú Thịnh than vắn thở dài nói là một năm ngày kết hôn gì đó của họ. Sau đó chú ấy nhìn thấy tôi liền bảo tôi đi đưa thư tình cho dì Diên.”
“Thấy chưa, em nói không sai mà, quả nhiên là ba rất phiền não.” Nguyệt Nguyệt nói. Vốn dĩ muốn bảo hai đứa nhóc ở bên cạnh nghĩ cách nhưng không cần nó mở miệng, hai người đã cùng rơi vào trạng thái trầm tư.
“Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy lạ sao?” Viễn Đan hỏi.
Nguyệt Nguyệt và Quả Quả nhìn nhau, đồng thời lắc đầu: “Chuyện này có gì lạ sao?”
“Nếu như ba chúng ta muốn chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn thì tuyệt đối sẽ không qua loa như vậy mới đúng, cho nên có khả năng nhất là ba nói dối.” Tuấn Hạo có lòng tốt giải thích với hai đứa con gái: “Nhất định là ba đã bị ép quá rồi, cho nên muốn lừa đám trẻ con chúng ta xin tha thứ cho ba.”
“Vậy rõ ràng là chú ấy có thể yên tâm thoải mái mà tìm chúng ta nhờ giúp mà! Tại sao lại phải như vậy chứ?” Quả Quả có vẻ không hiểu.
Tuấn Hạo không nói, im lặng nhìn Viễn Đan.
Viễn Đan tự biết là do mình nên đứng ra: “Ba lo là anh lại nói ba đáng đời gì đó. Gần đây hình như anh trở nên hay nói móc ba một chút, xin hãy tin là anh hy vọng trong nhà hòa thuận êm ấm.”
Viễn Đan vừa nói ra câu này, mọi người chung quanh đều xùy một tiếng, biểu thị chẳng có ai tin cả.
“Anh cả, anh đâu phải là nói móc một chút thôi đâu. Em ở bên cạnh nghe còn cảm thấy anh hơi thù hằn ba nữa.” Nguyệt Nguyệt nói. Có điều nghĩ đến vì Tô Anh mà hình như cả gia tộc bọn họ đều không vui vẻ lắm.
Viễn Đan cạn lời nhìn Nguyệt Nguyệt: “Anh đây không phải là đội trưởng đội bảo vệ mami sao? Anh không thể chấp nhận bất cứ người nào đối xử không tốt với mami của anh. Đừng nói là các em có thể chấp nhận đấy.”
“Nhưng cũng không phải là anh không nhìn thấy ba đối tốt với mami. Em nghĩ vẫn nên tin ba một lần, ba tuyệt đối muốn làm lành với mami. Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy giúp ba một lần đi.” Nguyệt Nguyệt có ý muốn thuyết phục Viễn Đan.
Vậy nhưng Viễn Đan lại nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Anh còn cần em thuyết phục sao? Đây cũng là ba mẹ của anh, đương nhiên anh hy vọng họ hòa hợp rồi.”
Nguyệt Nguyệt: “…”
“Vậy mọi người định làm thế nào?” Tuấn Hạo hỏi.
Mọi người rơi vào trầm tư, đột nhiên Quả Quả nói: “Em nhớ dì Diên từng nói đợi kỳ thi lần này kết thúc sẽ đưa chúng ta đến bờ sông chơi, thời gian thi hình như là khoảng ngày kia, rất nhanh là đến rồi.”
“Đúng rồi, sao em lại không nghĩ đến nhỉ.” Nguyệt Nguyệt lóe lên một ý tưởng: “Lần trước chúng ta xin lỗi mami chẳng phải chính là ở bờ sông sao? Nếu lúc đó mami đã có thể tha thứ cho chúng ta, chắc hẳn cũng có thể khiến mami tha thứ cho ba một lần chứ.”
Mọi người cảm thấy điều này có lý.
“Hình như hôm đó có pháo hoa ngập trời, còn có câu xin lỗi nữa.”