Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 422: Đừng trêu ghẹo đàn ông



Nếu dựa theo bản báo cáo này, có thể kết luận một việc chính là, những người khả nghi đó có thể ở ngay trong nhà bọn họ.

Ngoại trừ anh và Tiêu Mộc Diên cùng mấy đứa trẻ, những người còn lại đều đáng nghi.

Nhưng trong khoảng thời gian từ trước tới nay, ngoại trừ Tiêu Mộc Diên có chút kỳ quái, những người khác cũng không có động tác gì khả nghi.

Thịnh Trình Việt chỉ cảm thấy có chút đáng sợ, anh sợ chính mình sơ suất bảo vệ gia đình của mình không tốt. Nghĩ như vậy, liền nhanh chóng cúi xuống ôm lấy Tiêu Mộc Diên.

Vì thế Tiêu Mộc Diên đang ngủ có chút không thoải mái, nhưng cô chỉ hừ vài tiếng, sau đó ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, Thịnh Trình Việt cho Lâm Phong phái một chiếc xe về nhà, đưa hai vị ‘đại tiểu thư’ trong nhà đến Tiêu thị làm việc.

Thịnh Thảo An tự giễu: “Giống mối quan hệ này của chúng ta, không bao giờ thiếu phô trương.”

Chỉ có Lâm Linh đỏ mặt một chút.

Mà Lâm Phong tuyệt đối không còn gì để nói, lúc Thịnh Trình Việt gọi điện thoại cho anh, anh còn chờ mong, nghĩ đại ca này cuối cùng cũng định đi làm, vậy anh có thể không cần lo hết mọi việc của công ty thay anh ta. Anh ta cũng không phải không có người làm việc cho mình!

Gần đây Lâm Phong thật sự cảm thấy đi theo Thịnh Trình Việt không dễ chút nào, nếu giống như trước, Thịnh Trình Việt giao nhiệm vụ cho anh đều rất ít, cũng hoàn thành rất nhanh, thời gian còn lại, anh muốn làm gì thì sẽ làm cái đó. Nếu phiền quá, nhiều nhất là đi tìm Cao Ngọc Mai thôi.

Nhưng …… Công việc gần đây thật nhiều, lại lộn xộn, làm người ta cảm thấy cực kỳ bực bội.

Lúc này anh còn không phải vì vụ hiểu lầm kia cho nên liền tự mình lái xe đến đây đón ông chủ lớn này sao? Điều xe cái gì, để tài xế khác đón ông chủ lớn này đều là không tôn kính đối với anh ta, kết quả, ông chủ lớn thế nhưng để anh đón hai nhân viên vừa mới nhận chức!

“Anh Việt, anh không phải đang nói giỡn với tôi chứ.” Lâm Phong cười ha hả vài tiếng, thật hy vọng Thịnh Trình Việt thuận theo ý cậu.

Nhưng mà…… Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Cậu không phải nói công ty gần đây nhiều việc, thiếu người sao? Tôi còn giúp các cậu tìm hai người đến giúp đỡ, cậu chẳng lẽ không phải nên biết ơn tôi một chút à?”

Lâm Phong yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, anh nói: “Anh Việt, anh cũng biết, công ty này chính là tâm huyết của anh với chị dâu, anh chẳng lẽ không sợ tôi kinh doanh công ty đến mức đóng cửa sao?”

Thịnh Trình Việt lại nói: “Tôi tin tưởng năng lực của cậu.”

Lâm Phong: “……”

“Được rồi, muộn rồi, các cô đi làm đi.” Thịnh Trình Việt nói với hai cô gái bên cạnh.

Hai cô gái gật đầu, lúc nghe nói đến đi làm liền vui vẻ. Tiêu Mộc Diên vừa thấy dáng vẻ này của các cô, chỉ có thể nói: “Hai cô gái này hẳn là chưa từng đi làm bao giờ.”

Có điều, lời Tiêu Mộc Diên nói dường như hơi sai, lại dường như không sai. Chỉ là vì thời gian đi làm trước đây của hai cô gái này vẫn luôn rất thoải mái.

Thịnh Thảo An là diễn viên, mà Lâm Linh là làm ăn độc lập……

“Anh Việt, thật ra xe tôi rất rộng, anh ngồi vào chắc chắn sẽ không chật.” Lâm Phong không từ bỏ, vẫn muốn thuyết phục Thịnh Trình Việt như cũ.

Nhưng Thịnh Trình Việt lại nói: “Không được, trong khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ không đến công ty, đành phiền cậu chú ý hơn một chút.”

Lâm Phong thật sự khóc không ra nước mắt: “Anh Việt, anh không thể đối xử với tôi như vậy, như vậy anh sẽ mất tôi đó. Tôi đã theo anh nhiều năm như vậy, là đàn em trung thành nhất……”của anh.

Kết quả Lâm Phong chưa nói xong, Thịnh Thảo An liền nói: “Fan trung thành nhất? Hay là tri kỷ trung thành nhất? Còn đi theo anh tôi nhiều năm, không phải cậu thích anh tôi đó chứ.”

Lâm Phong đối mặt với một loạt câu hỏi, tức khắc nghẹn không trả lời được.

“Cô…… Cô, cô cứ đùa, tôi là đàn ông, anh Việt cũng là đàn ông mà.”

“Đàn ông thì sao chứ? Tôi không kỳ thị các anh, nhưng tôi nói với anh nè, anh tôi đã có chị dâu, kiếp này không có duyên với anh đâu.” Thịnh Thảo An vỗ vỗ vai anh: “Thật ra, trước kia tôi cũng từng học chương trình học của người thừa kế được mấy ngày, quản lý công ty gì đó, tôi cũng biết một chút, có tôi ở đây, anh cứ yên tâm đi.”

Thịnh Thảo An nói xong, liền nhìn Lâm Phong một ánh mắt mê hoặc.

Nhưng mà ánh mắt kia không tràn ngập mê hoặc như lúc thường, chính là làm cho anh yên tâm một chút, hơn nữa Thịnh Thảo An còn vỗ ngực bảo đảm.

Lâm Phong giống như một cô dâu nhỏ vừa bị khinh bỉ nhìn Thịnh Trình Việt, tựa hồ đang hỏi: “Cô gái này đáng tin hay không vậy?”

Kết quả Thịnh Trình Việt còn chưa thấy ánh mắt kia, tầm mắt Lâm Phong đã bị Thịnh Thảo An chặn lại: “Tôi đã nói với anh, anh với anh tôi không có kết quả đâu. Nếu vậy, anh cũng có thể đi thử thích một cô gái nào đó, ví dụ như tôi cũng không tệ! Gen nhà tôi đều tốt, anh nhìn thử tôi với anh tôi, còn có mấy đứa cháu trai kia nữa là biết.”

Lâm Phong tức khắc nói không ra lời, anh lớn như vậy đã từng trải qua đủ loại chuyện, ở những mặt khác anh có lẽ rất giỏi, nhưng là ở phương diện tình cảm …… Anh vẫn là một tờ giấy trắng.

Cho nên, Thịnh Thảo An nói như vậy lại làm anh đỏ mặt.

“Ô, mặt anh sao lại đỏ như vậy, không phải thẹn thùng chứ.” Thịnh Thảo An trêu ghẹo nói.

Lâm Phong lúc này càng trầm mặc hơn.

“Thịnh Thảo An, chị để em đến công ty là để làm việc cho tốt, không phải để em đi tán trai.” Tiêu Mộc Diên nói một câu tựa hồ còn mang theo cảnh cáo, trên thực tế trong giọng cô lại chứa ý trêu ghẹo nhiều hơn.

“Muộn rồi, nếu nhân viên mới ngày đầu tiên đã đến trễ, nhất định sẽ để lại điểm yếu cho người khác.” Lâm Phong có chút cuống quýt nói.

“Hai cô à, vẫn là lên xe với tôi nhanh lên đi.”

Lâm Phong nói xong, trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Thịnh Thảo An thở dài một tiếng, cô nhìn bóng dáng cuống quýt rời đi kia của Lâm Phong, nhìn Thịnh Trình Việt than: “Anh à, da mặt anh hình như dày lắm mà! Vì sao da mặt cấp dưới của anh lại mỏng như vậy?”

Thịnh Trình Việt giả vờ khụ hai tiếng: “Em đến công ty phải làm việc thật tốt, tốt nhất nên kiềm chế đừng chọc ghẹo đàn ông.”

Thịnh Thảo An: “……”

“Cô, dì Linh, hai người nhanh lên, ngày đầu tiên đi làm chính thức vẫn nên đừng đến trễ.” Nguyệt Nguyệt nói.

Thịnh Thảo An giơ tay chạm khuôn mặt nhỏ của Nguyệt Nguyệt một cái: “Được, nghe theo Nguyệt Nguyệt.”

“Cô, nếu nghe lời thì phải nhanh lên chứ, cô không thấy biểu cảm của chú Lâm Phong vừa rồi sao? Nếu hai người còn không chịu đi, chú ấy sẽ lập tức lái xe đi luôn đó.” Viễn Đan phía sau nói ra sự thật.

Thịnh Thảo An cảm thấy lời Viễn Đan nói hình như cũng có lý, cho nên ngay lập tức kéo tay Lâm Linh chạy ra ngoài.

“Vẫn là cháu lợi hại.”

Sau khi các cô đi, Nguyệt Nguyệt giơ ngón tay cái với Viễn Đan.

Viễn Đan giương cằm cao ngạo, tựa hồ muốn nói: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem rốt cuộc là ai.”

Tiêu Mộc Diên nhìn hai đứa trẻ nói chuyện với nhau cảm thấy còn rất có ý tứ, mà tiểu Bảo bây giờ cũng nằm trong ngực cô, lúc này hẳn là hình ảnh một nhà đông đủ vui vẻ. Chỉ là……

“Tuấn Hạo đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.