"Cái gì?" Đột nhiên bị chỉ tên Lâm Linh có chút kinh sợ, giọng không tự chủ cao lên.
Thịnh Thảo An nhìn phản ứng quá khích của Lâm Linh không nhịn cười được: "Ôi, Linh Linh, không phải cô vẫn đang nghĩ đến con muỗi đêm qua chứ."
Lâm Linh lắc đầu: "Không phải, á, là."
"Cô muốn nói gì?" Thịnh Thảo An hỏi.
"Tôi đang nghĩ anh Lâm Phong và cô hình như có quan hệ cũng không tệ lắm, nếu như cô nói ghét bản thân là người độc thân, hay là để anh Lâm Phong giúp cô giải thoát." Lâm Linh nói chuyện dáng vẻ rất chăm chú, hoàn toàn không tìm được một chút dấu hiệu đùa giỡn.
Chính là dáng vẻ nghiêm túc như vậy, khiến Tiêu Mộc Diên cười ha hả, bọn trẻ con bên cạnh cũng vậy.
"Cô à, cháu nghĩ dì Linh Linh nói không sai, cái này thực sự có khả năng." Nguyệt Nguyệt giơ hai tay tán thành.
"Cháu cũng cảm thấy chú Lâm Phong không tệ, đúng là xứng với cô nhà mình, cháu cảm thấy hình như chú ấy có chút thiệt thòi." Viễn Đan vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
"Có lẽ, bởi vì chú Lâm Phong có thể đi theo con đường ưu tú nếu chú ấy nghiêm túc, mà nếu như cô cố gắng, đoán chừng chỉ có thể đi con đường diễn viên hài. Có điều, đây cũng chỉ là bọn cháu nói mà thôi, cô, cô đừng nản chí!" Tuấn Hạo ngồi bên cạnh Thịnh Thảo An, vỗ tay cô ấy an ủi.
Thịnh Thảo An vốn chỉ là muốn tố cáo một chút mà thôi, kết quả bây giờ cô thực sự muốn khóc.
"Chị dâu, chị xem những đứa trẻ nghịch ngợm nhà chị này, chị nên trông nom dạy bảo đi." Thịnh Thảo An thấy không nói lại những đứa trẻ này, nên chỉ có thể tố cáo thôi.
Tiêu Mộc Diên bất đắc dĩ lắc đầu: "Chị nghĩ bọn nó nói cũng không sai! Nếu không thì, hôm nào chị tìm Lâm Phong tâm sự, nếu như hai người thực sự thành công cũng coi như là một chuyện tốt."
Thịnh Thảo An không hiểu im lặng nhìn Tiêu Mộc Diên: "Chị dâu, làm ngườì không thể làm thế."
"Chị đối đãi chẳng lẽ có chỗ nào thiếu sót sao?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Thảo An trong lúc nhất thời không nghĩ ra được phản đối thế nào, sau lại nhớ ra liền tùy tiện gật nhẹ, thế nhưng bị ánh mắt đe dọa của Thịnh Trình Việt nên rụt trở lại.
Cô ấy ra sức lắc đầu: "Không có gì, không có gì, em cảm thấy mấy người làm cái gì cũng đúng, chính là một người vô cùng hoàn mỹ, cái đó, hình như em còn rất nhiều việc chưa làm, em đi trước."
Lâm Linh nhìn Thịnh Thảo An rời đi, cũng cùng đi theo.
"Linh Linh, bây giờ cách giờ làm việc còn sớm, không cần để ý Thảo An, tối nay cậu đi cũng được." Tiêu Mộc Diên nhìn phía bóng lưng Lâm Linh kêu.
Nhưng Lâm Linh ngay cả đầu một chút cũng không quay lại, chỉ nói: "Tôi và Thảo An đi cùng một xe, nếu như cô ấy đi, tôi có thể sẽ không có xe để ngồi."
"Cậu có thể đợi một chút rồi đi cùng xe với tôi! Linh Linh!" Tiêu Mộc Diên lại kêu.
Lúc này, không nhận được phản hồi của Lâm Linh.
Tiêu Mộc Diên có chút không hiểu, cô quay đầu nhìn Thịnh Trình Việt, cô hỏi: "Sao vừa rồi Linh Linh lại phải chạy?"
Thịnh Trình Việt múc một muỗng cháo đưa lên miệng Tiêu Mộc Diên: "Anh cũng không biết."
Tiêu Mộc Diên rất tự nhiên nuốt muỗng cháo, sau đó hai tay đặt lên bàn chống đầu, vẫn là vẻ mặt không hiểu.
Ba đứa trẻ định nhìn mấy lần, sau đó cũng buông đũa xuống.
"Ba mẹ, mọi người cứ ăn từ từ, bọn con quay lại làm bài tập trước."
"Lại làm bài tập?" Tiêu Mộc Diên gần như hét lên: "Sao bài tập các con nhiều vậy? Có cần mẹ phản ánh với nhà trường không?"
"Mẹ, mẹ quên rồi sao? Hôm trước mẹ vừa mua cho bọn con một bộ bài kiểm tra... Có mấy trăm tờ, mặc dù đầu óc bọn con thông minh, thế nhưng tạm thời cũng không thể viết quá nhiều một lúc." Viễn Đan nói.
Thực ra, thằng bé và Tuấn Hạo cũng coi như là viết rất nhanh, hai ngày đã càn quét trên trăm tờ bài kiểm tra rồi, thế nhưng, tốc độ Nguyệt Nguyệt không thể đuổi kịp bọn chúng, chỉ làm hơn mười tờ mà thôi.
"Mẹ mua bài kiểm tra cho bọn con?"
Tiêu Mộc Diên giống như nghe được cái gì rất buồn cười: "Sao mẹ có thể mua bài kiểm tra cho bọn con?" Rõ ràng bản thân ghét nhất là mấy đứa trẻ thích học lắm như thế...
"Nhưng đúng là, chính mẹ mua cho bọn con mà." Nguyệt Nguyệt nói, giọng con bé hơi yếu đuối, giống như bị Tiêu Mộc Diên dọa đến mức sợ.
"Có chuyện này sao?" Tiêu Mộc Diên cố gắng nhớ lại, thế nhưng cũng không nghĩ ra.
Xét thấy Tiêu Mộc Diên quên gì đó là chuyện thường xảy ra, Thịnh Trình Việt vỗ vỗ vai Tiêu Mộc Diên, anh nhìn bọn trẻ nói: "Bài kiểm tra là ba mua cho bọn con, không phải bọn con cứ đòi muốn có sao?" Nói, còn nháy mắt với bọn trẻ.
"Nhưng con nhớ rõ là..." Nguyệt Nguyệt vẫn cảm giác mình nhớ không lầm.
Sau khi Viễn Đan bên cạnh nhận được ánh mắt của Thịnh Trình Việt, liền ngăn Nguyệt Nguyệt lại: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta về phòng làm bài kiểm tra đi, bài kiểm tra buổi sáng em đưa cho anh lại sai rồi, phải sửa một chút."
Nguyệt Nguyệt nghe Viễn Đan nói, khuôn mặt nhỏ nhắn sụp xuống: "Sao lại sai rồi, xem ra, quả nhiên em không thích hợp với toán."
"Không sao, anh dạy em mấy phương pháp là được rồi." Viễn Đan nói.
Nghe Viễn Đan nói, Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đi cùng Viễn Đan.
Chỉ là lúc đến phòng, Nguyệt Nguyệt nhìn đáp án của Viễn Đan giống hệt câu trả lời con bé viết.
"Vì sao anh viết như vậy là đúng, em viết như vậy lại sai?" Nguyệt Nguyệt hỏi.
"Thực ra đều đúng."
Tuấn Hạo cũng đi theo, không keo kiệt giải thích cho Nguyệt Nguyệt: "Không cần nghĩ cũng biết mẹ chắc sẽ không cho chúng ta mua bài kiểm tra, thế nhưng ngày hôm trước mẹ lại mua, vậy cũng chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là quả thực không phải mẹ mua cho chúng ta, thứ hai chính là... mẹ trong chốc lát bị lơ mơ. Nhưng cho dù là nguyên nhân nào, nếu em để cho mẹ nhớ lại, bài kiểm tra chúng ta cũng chỉ có bị âm thầm xử lý.”
Nguyệt Nguyệt cảm thấy thật có lý, vì vậy, cô bé quay đầu hỏi Viễn Đan: "Đây là nguyên nhân vừa rồi anh muốn kéo em đi?"
Viễn Đan gật đầu: "Vì sự tiến bộ của em, tất nhiên chúng ta không thể để mẹ biết rồi."
Mặt Nguyệt Nguyệt lại xụ xuống: "Nếu như em hiểu lòng mẹ sớm một chút, em đã sớm cho mẹ biết cuốn bài kiểm tra rồi."
"Ý em là gì đây?"
"Ý em là, em không muốn viết bài kiểm tra chút nào, càng không muốn viết cuốn bài kiểm tra toán."
Nguyệt Nguyệt nói, nhìn đủ loại màu đánh dấu chỗ sai trên bài kiểm tra của mình, trái tim liền thắt lại: "Em không muốn học toán với hai người chút nào, rất nhàm chán."
"Vậy em có thể ra chỗ khác chơi, bọn anh cũng không cản em."