"Nhưng hình như lại có chỗ nào đó không đúng." Tiêu Mộc Diên nhớ lại: “Các con nói là chuyện xảy ra vào ngày Quả Quả mất tích sao?"
Hai đứa trẻ gật đầu: “Đúng là ngày đó."
"Nhưng ngày đó người rơi xuống nước là Lâm Linh, hơn nữa cô ấy còn được cứu lên mà." Tiêu Mộc Diên nói.
"Dì Linh Linh và cậu ấy rơi xuống nước cùng một ngày. Chỉ có điều dì Linh Linh may mắn hơn một chút mà thôi." Nguyệt Nguyệt nói xong thì không nói được nữa, nếu nói thêm chắc cũng chỉ là nước mắt.
"Mấy người đang nói chuyện gì vậy?" Lúc này, Thịnh Trình Việt đã gõ cửa và nói.
Tiêu Mộc Diên nhìn người bước vào kia, ánh mắt thoáng lạnh lùng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thịnh Trình Việt vừa nhìn xung quanh đã thấy dường như không thích hợp lắm.
"À, con nhớ mình còn bài toán chưa chữa. Viễn Đan, anh đi xem giúp em với." Nguyệt Nguyệt nói.
Viễn Đan lập tức đồng ý, sau đó hai đứa liền đi như chạy trốn vậy.
Thịnh Trình Việt nhìn dáng vẻ của hai đứa trẻ lại càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, anh hỏi Tiêu Mộc Diên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tiêu Mộc Diên bất lực nhún vai: “Em cũng không biết nữa."
"Vậy vừa rồi hai đứa trẻ..."
"Có lẽ chúng sợ em nổi giận sẽ liên lụy đến kẻ vô tội là chúng thôi." Tiêu Mộc Diên khẽ mỉm cười. "Chồng ơi, anh còn nhớ dáng vẻ em nổi giận không?"
Thịnh Trình Việt chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu: “Anh nhớ vợ anh là người phụ nữ dịu dàng nhất trên thế giới, dưới bất kỳ tình huống nào cũng chắc chắn sẽ không nổi giận."
"Đúng vậy, chúng ta phải làm một người văn minh." Tiêu Mộc Diên nhìn gương mặt thường thấy rất chân thành của Thịnh Trình Việt bình, nhưng bây giờ... "Thịnh Trình Việt, em hỏi anh, anh có biết Quả Quả đang ở đâu không?"
Trong lòng Thịnh Trình Việt hơi căng thẳng. Chẳng lẽ vừa rồi mấy đứa trẻ kia nói chuyện này sao?
"Em nghe được chuyện gì vậy?" Thịnh Trình Việt hỏi.
"Em nghe Viễn Đan và Nguyệt Nguyệt nói với em, Quả Quả đã chết..."
"Sao có thể như vậy được?" Thịnh Trình Việt đột nhiên cười: “Lúc đó, Quả Quả chỉ rơi xuống nước nhưng không phải không vớt lên được sao?"
"Vậy trước đây anh và Tuấn Hạo nói dối em à?" Tiêu Mộc Diên hỏi.
Thịnh Trình Việt nhớ lại chuyện lúc đó và im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộc Diên nói: "Diên Diên, đây là ý của Tuấn Hạo. Thằng bé không muốn để cho em biết tin tức này."
"Đây là ý của Tuấn Hạo à?"
"Đúng, trước đây em đang mang thai nên Tuấn Hạo sợ chuyện bên ngoài sẽ làm cho em bị kích thích. Nếu bởi vì kích thích này mà bất lợi cho con, em nhất định sẽ tự trách mình." Khi Thịnh Trình Việt ở trung tâm thương mại đã muốn tìm một cơ hội nói với Tiêu Mộc Diên về chuyện này.
Theo anh biết, gần đây trạng thái tinh thần của Tiêu Mộc Diên không tốt lắm. Mà bình thường quan hệ giữa cô và Quả Quả lại rất tốt...
"Nếu Quả Quả thật sự rơi vào trong nước, như vậy Tuấn Hạo chắc chắn sẽ sốt ruột hơn ai hết. Sao thằng bé có thể bình tĩnh như vậy được?" Tiêu Mộc Diên vẫn không thể tin được.
"Không, ngày đó thằng bé đã nhờ anh đi tìm bọn họ, hơn nữa chính nó cũng từng đi tìm qua. Sau đó, nó nói với anh là chúng ta về nhà. Nó tin tưởng chỉ cần còn một ngày không tìm được thi thể thì Quả Quả vẫn còn sống."
Thịnh Trình Việt giữ chặt lấy vai của Tiêu Mộc Diên, cố gắng làm cho cô bình tĩnh lại.
Tiêu Mộc Diên im lặng.
Thịnh Trình Việt sợ cô bị dọa nên vỗ vào vai cô như muốn an ủi.
"Em vẫn nghĩ ngày đó mình không nhìn nhầm được."
Tiêu Mộc Diên nói: “Lúc đó, em thấy Quả Quả mặc váy công chúa màu hồng giống như Tuấn Hạo đã nói trước đây vậy."
Thịnh Trình Việt hơi ngây người, sau đó gật đầu: “Có thể bọn họ còn ở đây nhưng chúng ta chưa gặp thôi. Được rồi, em cũng vất vả lâu như thế, cũng nên về nghỉ ngơi đi."
Tiêu Mộc Diên nghi ngờ nhìn Thịnh Trình Việt và hỏi: "Có phải anh không tin tưởng em đúng không?"
Thịnh Trình Việt lắc đầu: “Không, anh tin tưởng em. Hơn nữa Tuấn Hạo cũng đang chờ con bé."
Cho dù Tiêu Mộc Diên có nghi ngờ cũng không chịu nổi khi nghe Thịnh Trình Việt khẳng định hết lần này đến lần khác. Do đó, cô vẫn có chút tin tưởng vào lời anh nói.
Lát sau, Thịnh Trình Việt đưa Tiêu Mộc Diên về trong phòng, lại gõ cửa phòng của Nguyệt Nguyệt...
"Thật ngại quá, con đang học tập, không muốn bị người khác quấy rầy."
Giọng nói non nớt của Nguyệt Nguyệt từ bên trong vọng ra, có chút giấu đầu hở đuôi.
"Nguyệt Nguyệt mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con."
"Ba, Nguyệt Nguyệt còn rất nhiều bài chưa làm. Ba có chuyện gì thì đi tìm Viễn Đan hoặc anh Tuấn Hạo. Bọn họ làm bài nhanh hơn con."
Nguyệt Nguyệt đương nhiên biết ba tìm đến mình là vì vừa rồi cô bé và Viễn Đan đã nói lộ chuyện. Nếu để cho ba biết việc này thì đúng là gay to.
"Ba chỉ muốn nhắc nhở con một câu, có một số việc con đừng để cho mẹ con biết."
Sau khi Thịnh Trình Việt nói xong câu đó lại rời đi. Nguyệt Nguyệt nghe tiếng bước chân xa dần, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bé nhìn về phía bạn học Thịnh Viễn Đan phía sau rồi trừng mắt một cái.
"Em nói này, không phải bình thường lá gan của anh rất lớn sao? Tại sao anh phải trốn ở chỗ này?"
Thịnh Viễn Đan vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách, sửa lại bài cho Nguyệt Nguyệt: “Cái gì gọi à anh trốn ở chỗ này chứ? Không phải anh nghe lời em, sửa bài cho em sao? Hơn nữa, vừa rồi là do bản thân em không mở ra, đâu phải anh bảo em đừng mở."
"Anh nói vậy không phải là già mồm át lẽ phải sao?" Nguyệt Nguyệt nhìn bộ dạng nhát gan còn giả vờ không khiếp sợ này liền thấy tức muốn chết.
"Oa, không tệ, em còn biết dùng thành ngữ cơ đấy." Viễn Đan khen ngợi.
Nguyệt Nguyệt cướp lấy cái bút trong tay Viễn Đan nói: "Bây giờ em có thể tự mình làm, anh về được rồi."
"Lẽ nào em không sợ ba sẽ quay lại sao?" Viễn Đan hỏi.
Nguyệt Nguyệt vừa nghe vậy thì cảm thấy hình như cũng đúng. Chờ Thịnh Trình Việt đi tới phòng của Viễn Đan, phát hiện cậu không ở đó lại chạy tới hỏi cô bé thì làm thế nào?
"Nếu như em thật sự sợ, vậy tại sao phải nói chuyện này với mẹ chứ?" Viễn Đan hừ lạnh một tiếng, dường như không quen nhìn bộ dạng khiếp sợ của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nghe được giọng nói của Viễn Đan liền cảm thấy cơn giận lại tăng lên: “Đây không phải là do anh nói sao? Viễn Đan thối, anh làm gì mà đẩy sai lầm lên người em chứ?"
"Anh có đẩy sai lầm lên trên người em đâu? Đây vốn là sai lầm của em mà."
"Nếu không tin thì chúng ta đi hỏi mẹ xem vừa rồi là ai nói ra chuyện của Quả Quả." Nguyệt Nguyệt nói xong liền nắm tay của Viễn Đan như muốn kéo cậu đến trước mặt Tiêu Mộc Diên để đối chất.
Kết quả... Nguyệt Nguyệt còn chưa đi được một bước đã bị Viễn Đan kéo lại.
"Em còn chê chuyện này chưa đủ ầm ĩ sao?" Viễn Đan trực tiếp kéo Nguyệt Nguyệt về trên ghế, khẽ mắng.
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy ánh mắt sáng kinh người của Viễn Đan, không hiểu sao cô bé thấy hơi sợ và rụt cổ lại.
"Em làm sao vậy?" Viễn Đan thấy dáng vẻ Nguyệt Nguyệt như vậy thì không khỏi sờ lên mặt mình. Nhìn cậu cũng đâu có dọa người chứ?