Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 470: Béo là một loại tiềm lực



Câu nói có vẻ không để tâm lắm này của Triệu Dương đã kéo Thịnh Thảo An ra khỏi sâu thẳm ký ức, cô nhìn anh với vẻ không tin được, đáy mắt còn có sự vui vẻ khó phát hiện.

Triệu Dương thu hết mọi biểu cảm của Thịnh Thảo An vào trong mắt, đột nhiên anh nở nụ cười, nụ cười rất càn rỡ ngông cuồng: “Chẳng lẽ cô tin những lời tôi nói là thật sao? Ôi, cô gái này thật sự là quá đơn thuần mà. Nếu tôi có thể cảm nhận mùi phụ nữ từ cô, thì chỉ có thể nói rõ một điều, đó chính là tôi đã lâu rồi không chạm vào phụ nữ.”

Ánh mắt của Thịnh Thảo An chợt lạnh đi, cô lại giơ tay túm cổ áo của Triệu Dương, giống như muốn nói lời hằn học, nhưng Triệu Dương đã nhanh hơn một bước, kéo cổ áo lại về.

Thịnh Thảo An túm vào không trung, vậy thì cũng thôi đi, nhưng dưới chân lại bị trượt, cả người cô ngã nhào vào lồng ngực của Triệu Dương.

Chính lúc đó, Thịnh Thảo An nghe thấy tiếng tim mình đập rất rõ, cô lặng lẽ nuốt nước miếng, giống như muốn bình phục lại tâm trạng của mình.

Nhưng cô không làm được, người đối diện chính là Triệu Dương!

Triệu Dương đối mặt với cô gái đột nhiên ngã vào lòng mình, đầu tiên là sửng sốt sau đó mỉa mai: “Này này, không phải là công chúa nhỏ vẫn còn thích tôi đấy chứ?”

Thịnh Thảo An đột nhiên bị nói trúng tim đen, không biết nói gì, bọn họ đã xa nhau mười năm rồi.

Từ mười năm trước, lúc anh chuẩn bị đi nước ngoài để theo đuổi nghệ thuật, cô cũng đi theo anh.

Chỉ là cô xuất phát sau anh một tháng, khi cô tới bên đó, lúc đầu cô tưởng tượng ra rất nhiều chuyện tốt đẹp, đột nhiên cô lại nghe tin anh trở về nước để phát triển sự nghiệp…

Tất cả mọi thứ giống như một cái bẫy được lập ra để dụ cô đi ra nước ngoài vậy.

Những người gần gũi, thân quen chút đều biết tính khí của Thịnh Thắng, ông là người rất trọng thể diện, viên minh châu đặt trong lòng bàn tay đột nhiên muốn dấn thân vào giới giải trí hỗn loạn, lúc cô nói muốn đi học diễn xuất, đương nhiên ông sẽ không đồng ý, vì vậy ông ngăn cản các yêu cầu của Thịnh Thảo An.

Lúc đó, trong lòng Thịnh Thảo An chỉ nghĩ đến việc theo đuổi Triệu Dương, sao có thể nghĩ được nhiều như vậy, vì vậy cô đã nói: “Tất cả mọi thứ con sẽ tự chịu trách nhiệm.”

Lúc đó Thịnh Thắng trong cơn tức giận đã nói: “Vậy con tự mình kiếm tiền, tự lo những thứ có liên quan đến học phí và phí sinh hoạt đi.”

Lúc bắt đầu, Thịnh Thảo An còn cảm thấy Thịnh Thắng chỉ nói đùa thôi, ngược lại dù sao cũng có Triệu Dương ở đó, biết cô đáng thương như vậy chắc anh sẽ thu nhận và giúp đỡ cô, đến lúc đó thì chẳng bao lâu cô sẽ được như ước nguyện?

Vì vậy cô liền nói một câu: “Tự kiếm thì tự kiếm.”

Sau đó cô tiêu sái rời khỏi nhà họ Thịnh, rời khỏi đất nước này.

Chỉ là ngày đầu tiên đặt chân tới đất nước đó, cô đã cảm nhận được cái gì gọi là cô đơn không nương tựa.

Bản thân cô vốn là cô công chúa nhỏ, vậy mà… bây giờ lúc nào cũng phải lo nghĩ về chuyện tiền bạc.

Nhớ lại những chuyện này, Thịnh Thảo An không kiềm chế được mà bật cười.

Tiếng cười lạnh này quả thực đã dọa Triệu Dương, nhưng anh vẫn nói rất bình tĩnh: “Cho dù cô có thích tôi cũng như vậy, mẫu người tôi thích chính là kiểu người thanh thuần cao quý, cô không phải là mẫu người tôi thích.”

Sau khi nói xong những lời này, đổi lại là một sự yên lặng.

Triệu Dương cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng, muốn nói thêm điều gì đó.

Nhưng lúc anh chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói của Thịnh Thảo An: “Mẫu người mà anh nói chính là chị Linh Linh có đúng không?”

Cô cúi đầu xuống, giọng nói có chút trầm thấp, Triệu Dương không nhìn thấy vẻ mặt của cô, dường như nhìn cô có chút kỳ lạ.

Nhưng Triệu Dương là người không biết sợ hãi, anh nói: “Cô nói đúng, đương nhiên là tôi thích những cô gái nữ thần như vậy.”

“Tôi nhớ lúc trước anh đã từng nói với tôi, anh thích kiểu người con gái gợi cảm quyến rũ, bây giờ đổi khẩu vị rồi à?”

Thịnh Thảo An ngẩng đầu, cô đã che giấu thành công tất cả sự hoảng loạn ở trong lòng, thậm chí có thể hất cằm kiêu ngạo nhìn anh.

Ánh mắt ngạo nghễ nhìn xung quanh đó, Triệu Dương có chút tán thưởng, nếu Thịnh Thảo An vẫn là một cô công chúa nhỏ thuần khiết giống như lúc trước, có lẽ anh vẫn có thể có gì đó với cô, nhưng cô lại không phải.

“Lúc trước tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ tôi thích kiểu người trong sáng, cô nói xem, dù sao tôi cũng không thể thích một ngôi sao phim người lớn được có đúng không?”

Triệu Dương nói xong, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Thịnh Thảo An, cười đến mức khiến người khác cảm thấy tức giận không thể giải thích được.

Nhưng vẻ mặt của Thịnh Thảo An không có gì quá khích, ngược lại còn phụ họa theo anh: “Ngay cả khi anh đã từng thích ngôi sao không mặc đồ, thích đến mức treo bức ảnh của cô ấy lên đầu giường, bây giờ nhắc lại, có lẽ cũng là còn trẻ không hiểu chuyện có đúng không?”

“Cô nói không sai.” Triệu Dương vốn muốn phản bác lại lời của cô, dù sao thì treo bức ảnh ngôi sao không mặc đồ ở đầu giường, chính là một tài liệu đen, nhưng bây giờ việc anh phải làm là để cho Thịnh Thảo An phải hết hy vọng.

Lúc anh còn ở nước ngoài, đã nghe nói về hình ảnh của Thịnh Thảo An, quả thực chính là làm mất mặt người Việt.

Nhưng không biết tại sao, vẫn có rất nhiều người ủng hộ cô, nói như vậy mới chân thật…

Còn nữa sau khi trở về nước, anh cũng tìm kiếm những tin tức có liên quan đến cô, không nghĩ đến một người ở nước ngoài nổi tiếng rầm trời, vậy mà ở trong nước lại không một người hỏi thăm.

Thỉnh thoảng có tin tức là bởi vì cô bị lột đồ rồi bị kéo ra khỏi một nơi giống như quán bar, bức ảnh chụp rất mờ, nhưng anh có thể nhìn ra là cô không nguyện ý.

Nhưng sau khi bị phát tán trên mạng, thì có một nhóm người nói, cô muốn dựa vào scandal ảnh nóng để nổi tiếng, bị phê phán là ngôi sao nhỏ thấp kém, vì vậy cũng không có gì giật gân.

Lại cộng thêm, sau đó cô cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào có liên quan đến giới giải trí, vì vậy cô dần bị quên lãng.

Sự im lặng bao quanh trong một khoảng thời gian dài, Thịnh Thảo An nói: “Chỗ cơm này anh ăn một mình đi, suy cho cùng tôi cũng chỉ sợ anh lãng phí thức ăn mà thôi, tôi… tôi về phòng đây.”

Giọng nói của Thịnh Thảo An rất nhẹ nhàng, nhưng thể hiện rõ sự hụt hẫng.

Triệu Dương nghe ra điều đó, nhưng anh sẽ không tiến lên an ủi cô gái này, từ trước đến nay anh chưa từng cho cô cơ hội…

Triệu Dương nhìn bát cơm lớn của mình, bây giờ anh không muốn ăn một chút nào, nhưng nghe thấy những lời lúc nãy của Thịnh Thảo An, lại ngồi xuống, cố gắng ăn hết, sao anh có thể lãng phí đồ ăn được?

Nếu anh chừa lại một chút, e là sẽ bị Thịnh Thảo An chê cười.

Kỳ lạ là, rõ ràng anh nên nghĩ đến việc ăn mới đúng, nhưng trong đầu anh lại xuất hiện bóng dáng của Thịnh Thảo An một cách khó hiểu, tất cả những dáng vẻ lúc nãy của cô giống như một thước phim chiếu lại trong đầu anh một lượt, thậm chí hình ảnh một cô bé mũm mĩm lúc nhỏ cũng xuất hiện trước mắt anh.

“Quả nhiên béo cũng là một loại tiềm lực, nếu lúc đầu mình đầu tư vào đó, thì bây giờ cô ấy đã là vợ của mình rồi. Nhưng lúc đầu mình đã bỏ lỡ, bây giờ cô ấy đã là đóa hoa nát rồi… Đương nhiên mình sẽ không chọn.” Triệu Dương giống như nói với chính mình, lại nhanh chóng xúc cơm lên ăn.

“Anh có thể giải thích cho em một chút, mối quan hệ giữa Triệu Dương và Thịnh Thảo An là gì không?” Ở trong góc, Tiêu Mộc Diên nhìn thấy tất cả, cô nhìn về phía chồng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.