Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 473: Anh có mắt nhìn



Nhưng mà Tiêu Mộc Diên như vậy cũng không hoàn toàn dọa được Thịnh Trình Việt, anh thấy dáng vẻ đó của Tiêu Mộc Diên thì cười nói: "Sao anh lại thấy em như thế này cũng cực kỳ đáng yêu nhỉ, có phải anh đã hết thuốc chữa rồi không?"

Tiêu Mộc Diên vốn chỉ định dọa Thịnh Trình Việt một chút, nhưng trong nháy mắt lại mềm lòng, cô nhìn người đàn ông trước mặt này, nghĩ đến lời anh nói lại vô tình nở nụ cười.

Những lời nói bất đắc dĩ lại mang theo sự cưng chiều như vậy dường như cô nghe cả đời này cũng không chán.

Cô kéo tay Thịnh Trình Việt xuống: "Đó là vì anh có ánh mắt tinh tường, thật ra em cũng thấy mình vô cùng dễ thương." Cô nói rồi còn khẽ nhướng mày một cái.

Thịnh Trình Việt nhìn thấy Tiêu Mộc Diên như vậy giống như là bị đánh bại, lập tức nở nụ cười. Thịnh Trình Việt bình thường không tuỳ tiện nói cười nhưng kể từ khi ở bên Tiêu Mộc Diên, càng lúc càng cười nhiều hơn nhưng cũng ít khi cười rực rỡ như bây giờ.

Một màn này khiến Tiêu Mộc Diên nhìn đến ngây dại...

Cô không kìm được nói: "Thật ra em thấy mắt nhìn người của em cũng rất tốt, có thể chọn được người như anh."

Giọng của Tiêu Mộc Diên rất mềm rất nhẹ, tựa như lông vũ, lướt nhẹ qua nội tâm Thịnh Trình Việt. Thịnh Trình Việt cũng dùng ánh mắt giống như Tiêu Mộc Diên nhìn cô.

Thời gian giống như đang ngưng lại. Nếu như cứ tiếp tục thế này cũng tốt, nhưng...

"Mọi người mau nhìn kìa, là Triệu Dương, Triệu Dương đã trở về rồi." Người Thịnh Trình Việt sắp xếp đứng cách đó không xa, nhìn thấy Triệu Dương thì hét lớn.

Phản ứng đầu tiên của những phóng viên kia đều là... "Triệu Dương là ai?"

Tiêu Mộc Diên cảm thấy nếu như Triệu Dương nghe thấy mấy lời này của phóng viên, nhất định sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh mất. Dù sao Triệu Dương cũng là một thần tượng yêu quý fan như thế.

Ví dụ như bây giờ... Triệu Dương đang bắt tay nhân viên công tác Thịnh Trình Việt sắp xếp, không những vậy còn khẽ khom lưng, biểu hiện vô cùng trân trọng.

Tiêu Mộc Diên nhìn cảnh tượng trong gương chiếu hậu, cho dù không nghe được giọng nói, cũng không nhìn thấy khẩu hình, nhưng cô thoáng nghĩ cũng biết Triệu Dương nói cái gì.

"Chào anh, cảm ơn anh đã thương yêu nên mới có Triệu Dương tôi ngày hôm nay, thực sự cảm ơn anh."

Tiêu Mộc Diên nghĩ đến lại không kìm được mà thốt ra. Thịnh Trình Việt nghe được mấy lời này thì không khỏi nở nụ cười, thế nhưng sau khi cười xong lại nghiêm mặt hỏi: "Em cũng là fan của Triệu Dương sao?"

“Cho dù không phải là fan của Triệu Dương cũng có thể biết những câu mà anh ta thường nói mà!" Tiêu Mộc Diên bật cười.

Thịnh Trình Việt thấy Tiêu Mộc Diên dường như không để ý đến mình, vẻ mặt khó coi, lại biến thành vẻ lấy lòng.

Sau một khoảng thời gian, đám phóng viên kia rốt cục đã nhận ra Triệu Dương là ai, cũng lập tức đến săn đón. Triệu Dương thấy gần đây bản thân không xuất hiện nhiều, nên cũng hào phóng tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên.

Thịnh Trình Việt và Tiêu Mộc Diên thấy có người giúp họ làm lá chắn thì lập tức lái xe đến bãi đỗ xe. Mặc dù Tiêu Mộc Diên thấy có lỗi với Triệu Dương nhưng cô cũng cực kỳ cảm kích anh ta.

Hai người vốn tưởng rằng cứ như vậy là không có chuyện gì nữa rồi, kết quả lúc Thịnh Trình Việt chuẩn bị tắt máy thì Tiêu Mộc Diên nhìn qua gương chiếu hậu thấy có một ông lão ngã đằng sau xe.

"Trời ạ!" Tiêu Mộc Diên trừng mắt, sau một hồi sững sờ thì lập tức mở cửa xe chạy ra phía sau đỡ ông lão dậy. Động tác của cô rất nhanh, thậm chí Thịnh Trình Việt cũng còn chưa kịp phản ứng.

"Cháu xin lỗi, cháu có đụng phải ông không ạ?" Khi Tiêu Mộc Diên nói thì liếc nhìn đuôi xe, trên đó cũng không có vết tích gì.

Sau khi ông lão kia đứng dậy, đỡ lấy thắt lưng, ông cười, hàm răng đã thiếu phân nửa: "Ông không sao, vừa rồi ông chỉ đang tìm chút đồ ở đây thôi, không để ý là có xe đi đến."

Tiêu Mộc Diên nghe thấy dường như không phải ông đang trách móc thì yên tâm. Thịnh Trình Việt đỗ xe xong thì cũng đi tới. Anh thấy ông lão kia mặc quần áo lụa cổ điển. Thoạt nhìn hẳn không phải là một ông lão bình thường.

Tiêu Mộc Diên đương nhiên cũng chú ý tới điểm này, vừa rồi cô hoang mang nên chưa phát hiện ra, giờ đã tỉnh táo lại, cô hỏi: "Ông ơi, ông đang tìm cái gì, ông nói để cháu tìm giúp ông."

Ông lão kia nghe thấy vậy thì cười lớn, ông nói: "Ông đã tìm được rồi."

"Hả?" Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình khiến ông lão cười, không khỏi phát ra một thanh âm nghi ngờ.

"Cháu là Tiêu Mộc Diên hả!" Ông lão hỏi.

Lúc Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt nghe thấy thì đồng thời hơi sững sờ rồi nhíu mày. Nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn kiểm soát được nét mặt của mình, không để ông lão nhìn ra cô có chỗ nào không đúng.

"Ông biết cháu sao?"

"Cháu là quán quân giải đấu quốc tế lần trước, đương nhiên là ông biết."

Lúc này Tiêu Mộc Diên mới chú ý ông lão này còn đang cầm một tờ báo, chính là tờ báo buổi sáng hôm nay. Nhưng ông lão này làm như vậy khiến Tiêu Mộc Diên vẫn không biết rốt cuộc ông ta muốn làm gì.

"Thật ra chúng ta biết nhau." Ông lão nói tiếp.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên càng thấy mờ mịt.

"Thật ngại quá, cháu dường như quên mất..." Cô đang định nói như vậy thì trong đầu lại chợt hiện lên một đoạn ký ức ngắn, cô dường như đúng là đã từng gặp ông lão này.

"Xem ra cháu có vẻ đã nhớ ra ông rồi." Ông lão nói.

"Tất nhiên, tất nhiên rồi ạ." Tiêu Mộc Diên luôn miệng nói, cô cũng có hơi không thể tin được: "Nhưng sao ông lại đến đây ạ?"

Thịnh Trình Việt bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trong lòng có hơi khó chịu, ông lão này là ai? Vì sao bọn họ đều nói không rõ ràng như vậy? Là muốn anh tự nhận ra sao? Nhưng dường như anh quả thật không biết người nào ở độ tuổi này.

"Ông đọc tờ báo này nên mới đến đây." Ông lão nói.

Tiêu Mộc Diên liếc nhìn tờ báo rồi nói: "Cháu cũng không biết vì sao cháu lại lên báo, đã gây ảnh hưởng gì xấu đến mùa giải ạ?"

Lúc đầu cô tưởng sau khi bắt đầu thi đấu, ban tổ chức làm vậy để thu hút truyền thông, nhưng ông lão này xuất hiện ở đây, không phải thể hiện là không thể nào sao? Chẳng lẽ ông lão này học theo trào lưu rồi?

Khi Tiêu Mộc Diên bắt đầu suy nghĩ lung tung, ông lão nói: "Ông đến đây là có một số việc muốn hỏi cháu, hy vọng cháu có thể thành thật trả lời."

Vẻ mặt ông lão trở nên nghiêm túc, Tiêu Mộc Diên cũng bị vẻ mặt này hù dọa: "Ông có vấn đề gì cứ hỏi đi ạ, nếu cháu biết thì chắc chắn sẽ thành thật trả lời."

Ông lão lại khôi phục vẻ tươi cười nhưng một lúc lâu cũng không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Tiêu Mộc Diên, giống như đang qua cô mà nhìn một người khác. Dần dần ý cười của ông lại càng sâu hơn.

Tiêu Mộc Diên bị nhìn chăm chú đến tê cả da đầu, ông lão này nhìn cũng bình thường... Khi cô đang định mở miệng hỏi thăm thì ông lão lên tiếng: "Cô Tiêu, cháu có thể nói cho ông biết tiền thân của Tiêu thị là Tiêu Á đế quốc có phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.