Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 478: Fan hâm mộ số một



Khi đó, ngay cả người quản lý của anh cũng cảm thấy anh có tật xấu, bởi vì có rất nhiều kịch bản phim cổ trang về chủ đề lịch sử đều mời các diễn viên gạo cội tham gia, nếu như anh thể hiện được khả năng của bản thân ở đó thì có lẽ anh đã không chỉ đóng mỗi dòng phim thần tượng trong nhiều năm như vậy.

Anh cũng sẽ không bị khán giả đánh giá là chỉ có vẻ ngoài mà không có khả năng diễn xuất vì đóng được mỗi dòng phim thần tượng.

Dĩ nhiên, cũng có người mắng anh ở độ tuổi này còn tự nhận mình là còn “tươi”, đúng là không biết xấu hổ…

Trước kia làn da của anh rất trắng, vì không phù hợp với hình tượng trong phim cổ trang, nên anh mới phơi da thành màu như bây giờ…

Thịnh Trình Việt gật đầu, anh thoáng liếc qua phần tài liệu rồi nói: “Có điều về nhà và ký hợp đồng hình như không có gì là mâu thuẫn.”

“Chẳng lẽ sau này anh có thể cho em diễn phim cổ trang à?” Triệu Dương hỏi.

Thịnh Trình Việt suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này hình như không thuộc quyền quản lý của anh rồi.”

Triệu Dương nghi ngờ, cầm lấy bản hợp đồng lên, cẩn thận đọc một lượt, cuối cùng ngạc nhiên đặt hợp đồng xuống, nói: “Ý của anh là, em có thể tự mở một studio riêng cho em à?”

“Chẳng phải trước đây là em yêu cầu vậy sao?” Thịnh Trình Việt cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường: “Công ty sẽ rót vốn cho studio của em, đây cũng coi như là tài liệu hợp tác, nếu như em muốn mở, anh sẽ không ngăn cản em.”

“Em hợp tác với anh.” Sau khi Triệu Dương nói như thế, anh ta nhanh chóng cầm lấy tài liệu rồi ký tên lên đó.

“Em không đọc thêm vài lần à?” Thịnh Trình Việt có lòng tốt nhắc nhở.

Triệu Dương nghe Thịnh Trình Việt nói vậy liền có cảm thấy có khả năng anh bị gài hàng rồi, nhưng nhìn hợp đồng mà bản thân đã ký tên, cũng không đổi ý được nữa, cho nên lười đọc lại, cùng lắm thì sau này lúc bị lừa, đọc lại một chút bản hợp đồng này.

Triệu Dương ký xong hợp đồng thì đặt sang một bên, anh ta hỏi: “Thật ra lần này em đến công ty là để tìm anh. Em hỏi anh, cô vợ kia của anh, sao cô ấy có vẻ khá thân với ông nội em nhỉ?”

“Em nghĩ là vì sao?” Cho dù IQ của Thịnh Trình Việt có cao hơn nữa, chỉ sợ anh không thể trả lời vấn đề này của Triệu Dương.

Triệu Dương nói: “Trước kia, ông nội em vẫn luôn cầm bức ảnh của một người phụ nữ, nhớ mãi không quên.”

“Thì sao chứ? Chẳng lẽ em cho rằng ông nội của em cầm ảnh của vợ anh à?”

“Dĩ nhiên không phải cô ấy, chẳng qua nhất định là có liên quan đến cô ấy.” Triệu Dương nói rất chắc chắn.

Thịnh Trình Việt thật đúng là không biết được sự tự tin này của Triệu Dương từ đâu mà đến.

“Chỉ bởi vì buổi sáng bọn họ gặp nhau à?”

Triệu Dương lắc đầu: “Nói đúng hơn, buổi sáng ông ấy đọc báo.”

“Đọc báo ư?” Thịnh Trình Việt nhớ đến buổi sáng Triệu Hoàng Sâm đưa báo, có liên quan đến tin tức về Tiêu Mộc Diên, còn có… “Ý em là những trang phục đó?”

Triệu Dương gật đầu: “Em nhớ bà nội đã từng nói với em, lúc ông nội em còn trẻ có đi du học về ngành thiết kế thời trang, ông nội yêu một cô gái học cùng ngành thiết kế, bà em thường xuyên nói, tuy bà nên hận người phụ nữ kia, thế nhưng bà không thể phủ nhận, người phụ nữ đó giỏi giang hơn bà rất nhiều.”

“Em muốn anh giúp em làm chuyện gì?” Thịnh Trình Việt hỏi.

“Anh giúp em hỏi một chút vợ của anh, rốt cuộc bản thiết kế kia từ đâu đến?” Lúc này lời nói của Triệu Dương rất nghiêm túc.

Buổi chiều lúc tan làm, Tiêu Mộc Diên còn đang vùi đầu bận rộn trong một đống tài liệu, cô tìm được một điểm không thích hợp, muốn tìm ai đó để nói chuyện, thế nhưng đầu dây bên kia, rất lâu không có người nghe máy.

Tiêu Mộc Diên cầm điện thoại, có chút buồn bực: “Chẳng lẽ điện thoại hỏng ư?”

“Hay là bởi vì bọn họ tan làm rồi?”

Tiêu Mộc Diên đột nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cô quay đầu, nhìn thấy Thịnh Trình Việt dựa vào trên khung cửa:

“Chào em, cô gái xinh đẹp, đến giờ tan làm rồi, anh đến đón em về nhà, em về nhà với anh được chứ?

Tiêu Mộc Diên nhìn dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt, cô vô thức nở nụ cười, nói: “Triệu Dương chỉ tới mấy ngày mà thôi, anh đã bị đồng hóa rồi à?”

Đối mặt những lời giễu cợt của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt rất vui vẻ, anh đứng thẳng người, đi về phía Tiêu Mộc Diên:

“Anh nghe nói cậu ta có rất nhiều fan hâm mộ, nếu như em muốn, em có thể trở fan hâm mộ của anh, anh không chê em đâu.”

“Thế nhưng tôi ghét bỏ anh.” Tiêu Mộc Diên vẫn mỉm cười nhìn dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt.

Thịnh Trình Việt hơi buông tầm mắt xuống, ra vẻ khó xử, mấy giây sau, anh nói: “Được rồi, vậy anh sẽ trở thành fan hâm mộ số một của vợ anh.”

“Anh bớt ba hoa đi, anh nói cho tôi biết, hiện tại là mấy giờ?” Tiêu Mộc Diên nói xong, nhanh chóng thu dọn đồ.

Thịnh Trình Việt phối hợp lấy điện thoại di động ra, không chút để ý nói: “Bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút rồi.”

Tiêu Mộc Diên giống như đột nhiên bị đánh thức: “Cái gì!”

Thịnh Trình Việt nhìn thấy phản ứng lớn như vậy của Tiêu Mộc Diên, anh có chút không hiểu: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Hình như ba mẹ em nói sẽ đến sân bay vào lúc bảy giờ ba mươi phút hôm nay, bây giờ đi đến đó, dường như không còn kịp rồi.” Tiêu Mộc Diên nói.

Thịnh Trình Việt suy nghĩ về khoảng cách từ nơi này đến sân bay, anh nói: “Thời gian không còn nhiều lắm, đi thôi, chúng ta qua xem một chút.”

Tiêu Mộc Diên không nghĩ ra biện pháp khác, cô nhanh chóng cùng Thịnh Trình Việt đi đến sân bay.

Dĩ nhiên hai người bọn họ tới muộn, chẳng qua bọn họ không đến quá muộn.

Tiêu Á Tinh nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng người nhà của mình. Thế nhưng tìm nửa tiếng, Tiêu Á Tinh vẫn không tìm được bóng dáng người nhà của mình đâu.

“Ba mẹ nói sẽ đến từ lúc nào?” Thịnh Trình Việt nghĩ, sao anh không nhận được thông báo từ trước?

Tiêu Mộc Diên nói: “Hình như hôm qua ba mẹ nhắn tin cho em, em hơi bận nên buổi chiều mới xem tin nhắn.”

“…” Thịnh Trình Việt có chút không biết nói gì, trong nháy mắt, anh không biết nên nói gì cho phải.

“Kỳ lạ, tuy em đến muộn, nhưng có lẽ không đến quá muộn.” Tiêu Mộc Diên lẩm bẩm.

“Em đã gọi điện thoại cho ba mẹ chưa?” Thịnh Trình Việt hỏi.

Tiêu Mộc Diên nghe thấy anh nhắc nhở, cô đột nhiên ngẩng đầu nói: “Đúng thế, có thể gọi điện thoại cho ba mẹ.”

Tiêu Mộc Diên nói xong liền gọi điện thoại cho Lưu Na, thế nhưng không ai nghe máy.

“Xảy ra chuyện gì?”

Một cuộc điện thoại còn chưa tính, liên tiếp gọi mấy lần nhưng đều không ai nghe máy, không phải mẹ giận cô chứ. Thế nhưng cô nhớ, ba mẹ cô đều không phải là người như thế, làm sao…

“Em đừng quá lo lắng, hiện tại có lẽ ba mẹ còn đang ở trong sân bay, có thể họ chưa khởi động lại điện thoại.” Thịnh Trình Việt an ủi.

“Thế nhưng không có nhắc nhở tắt máy…”

Tiêu Mộc Diên còn chưa có nói xong, điện thoại di động của cô đổ chuông…

“Alo, là Diên Diên à?”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói già nua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.