Vừa dứt lời, Thịnh Thảo An lập tức quay đầu lại, cảm giác như vừa rồi tự mình nói sai điều gì đó nên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cho nên…có thật là em chưa để lỡ mất cuộc thi không?” Tuy là cô không muốn nhắc lại, nhưng mà có một số chuyện quan trọng không hỏi rõ không được.
“Đúng rồi.” Thịnh Trình Việt nói xong, đưa chén canh giải rượu cho Thịnh Thảo An: “Em bây giờ chắc vẫn chưa tỉnh rượu, nhớ phải uống hết.”
Thịnh Thảo An vẫn còn đang lâng lâng, cô nhìn chén canh giải rượu trong tay mình, lại nhớ lại những gì diễn ra trước đó, rồi lại nhìn Tiêu Mộc Diên đang ở bên cạnh: “Chị dâu, có thật là kế hoạch thời gian không hề thay đổi không?”
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô cũng không biết phải nói gì với Thịnh Thảo An: “Chị cũng không biết em lấy thông tin buổi lễ ra mắt dời sau cuộc thi Quốc Tế từ đâu, hình như chị chưa từng thay đổi kế hoạch.”
“Nhưng mà…”Thịnh Thảo An vẫn còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng đã bị Tiêu Mộc Diên đẩy cô về phòng.
“Nhưng mà cái gì? Tuy là hiện tại em chưa bỏ lỡ, nhưng mà nếu như em vẫn tiếp tục rề rà không nhanh lên, thì chắc chắn em sẽ cách bỏ lỡ không xa.” Tiêu Mộc Diên nói.
Thịnh Thảo An đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần năm giờ sáng.
“Hình như mình nhớ thí sinh tham gia cuộc thi phải có mặt sớm…”Thịnh Thảo An tự nói cho mình nghe, nhưng vẫn bị Tiêu Mộc Diên bên cạnh nghe được.
“Nếu như đã biết như vậy rồi, thì chắc em cũng biết bây giờ đã sắp bị trễ rồi phải không.” Tiêu Mộc Diên nói khẽ vào tai Thịnh Thảo An.
Hơi nói khẽ của Tiêu Mộc Diên khiến cho Thịnh Thảo An thoáng rùng mình dựng tóc gáy.
Thịnh Thảo An yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu, nói: “Chị dâu, giờ em sẽ lập tức về thay bộ đồ khác, nhất định sẽ chỉnh chu khi xuất hiện ở hội trường.”
Thịnh Thảo An nói xong liền lập tức rời đi, nhưng chưa kịp chạy được mấy bước thì cô lại đụng phải Lưu Mỹ.
Hình như Lưu Mỹ đã đứng ở đó rất lâu, Thịnh Thảo An đụng ngay trước mặt bà, nhưng lần này bà không ngăn Thịnh Thảo An lại, Thịnh Thảo An cũng không nói nhiều với bà, dù gì thì vào thời điểm này, cô đang chạy đua với thời gian.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt đi phía sau Thịnh Thảo An, nên cũng nhìn thấy Lưu Mỹ, sau đó, trong tích tắc Tiêu Mộc Diên hơi giật mình, Lưu Mỹ lên tiếng hỏi:
"Diên Diên, cái đại hội đó có phải cho phép người nhà thí sinh đi chung vào đúng không?”
Câu hỏi của Lưu Mỹ làm cho Tiêu Mộc Diên hơi ngạc nhiên: “Dạ, đúng là như vậy ạ.”
Lưu Mỹ chần chờ một lát rồi nói: “Vậy để bà vào chung với con bé lúc nãy nha.”
“Dạ, sao ạ?” Tiêu Mộc Diên cảm giác tai mình có vấn đề.
“Bà muốn lấy danh nghĩa là người nhà của con bé lúc nãy để vào hội trường.” Lưu Mỹ nói.
Tiêu Mộc Diên bất ngờ vài giây, giây sau mới lên tiếng: “Bà ngoại, bà nói sao ạ? Với lại bà đứng ở đây nãy giờ…”
Tiêu Mộc Diên đang muốn hỏi Lưu Mỹ đã đứng ở đây bao lâu, nhưng bị Lưu Mỹ ngắt lời.
“Bà nói bà muốn cùng với con bé lúc nãy vào hội trường cuộc thi.” Lưu Mỹ đột nhiên lên cao giọng: “Con nhìn con xem, mới bao nhiêu tuổi đâu mà lỗ tai đã có vấn đề rồi?”
“Con…” Tiêu Mộc Diên nhất thời không nói được gì, sau khi suy đi nghĩ lại, cô lên tiếng: “Bà ngoại, con nghe thấy những gì bà mới nói, nhưng mà… con không hiểu, bà đến hội trường để làm gì?”
“Chẳng lẽ con không biết chuyên môn của bà là gì sao? Lúc còn trẻ, bà đã đoạt được biết bao nhiêu là giải thưởng lớn trong và ngoài nước, nhưng bà lại chưa trải nghiệm cuộc thi Quốc Tế là như thế nào, nên bà muốn đi xem thử.” Lưu Mỹ vừa nói, mắt bà lệ rõ nét tự tin giống như không ai có thể so sánh với bà được: “Bà nghĩ thanh niên bây giờ, bản lĩnh thì không có bao nhiêu, nhưng mà khả năng tạo scandal thì lại siêu đẳng. Bà cảm thấy cuộc thi Quốc Tế này chắc cũng dạng như mấy cuộc thi tào lao thôi.”
“Nếu như bà cao sang như vậy, vậy thì bà không cần đến cuộc thi tào lao của tụi cháu để xem đâu.” Thịnh Thảo An nhanh chóng chải chuốt lại bản thân, trên tay còn xách một túi đồ lớn, cô mang giày xong tiến đến bên Tiêu Mộc Diên, nói: “Chị dâu, hình như sắp không kịp rồi, chị chở em đi nha.”
Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy sắp không kịp rồi, nên cô liền gật đầu, ngay lúc chuẩn bị xuất phát, đã bị Lưu Mỹ chặn lại.
Bà vẫn ra vẻ kiêu ngạo nói: “Không sao, sẵn tiện bà có thể chỉ giáo cái nhóm thiết kế không ra trò đó nên làm như thế nào.”
“Chẳng lẽ bà là chúa cứu thế sao?” Thịnh Thảo An giờ đã tỉnh táo trở lại, nên sẽ không tiếp tục đôi co tranh cãi Lưu Mỹ, nhưng cô vẫn không thể nhẹ nhàng đối xử với bà.
“Gì mà chúa cứu thế, bà không dám nhận đâu, nhưng gì chứ với cái nghề này thì bà dám khẳng định khả năng năng lực của mình.” Khóe miệng của Lưu Mỹ lộ ra nụ cười đắc chí.
“Vậy là bà cũng tự tin quá ha.” Thịnh Thảo An không ngờ Lưu Mỹ lại da mặt dày đến vậy. Cho nên cũng không có ý định nói điều gì dễ nghe với bà, cô xoay qua nói với Tiêu Mộc Diên: “Chị dâu, chúng ta mau đi thôi.”
Tiêu Mộc Diên cảm thấy Lưu Mỹ chỉ là đùa giỡn, nên cô nói nhỏ với bà: “Bà ngoại, tụi con sẽ về sớm, bà và bọn trẻ ở nhà chơi nha.”
“Con nói vậy là sao?” Vừa nghe Tiêu Mộc Diên nói xong, bà đã nhăn mặt, nói: “Con tưởng bà già cả đãng trí rồi phải không? Dám coi bà như con nít mà dụ sao? Tiêu Mộc Diên, bây giờ có phải con đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
“Bà ngoại, con đã lớn rồi.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút phiền, cách Lưu Mỹ đối với cô chẳng khác gì đối với một đứa trẻ.
“Lớn rồi thì sao? Lúc con ẵm theo Đan Đan và Nguyệt Nguyệt đến nương nhờ bà, lúc đó nhìn đâu giống người lớn, ngay cả đến cách làm mẹ cơ bản con cũng không biết, vậy thì sinh nhiều đứa như vậy để làm gì?” Lưu Mỹ mở miệng nói là sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề khác. “Con lúc đó không có tiền, chẳng lẽ con quên là ai lấy tiền dưỡng lão để nuôi ba đứa con rồi hả? Bà thật là tội nghiệp, nuôi đứa con gái lớn rồi nó bỏ theo trai đã đành, rồi lại còn nuôi con gái của nó, cháu của nó nữa, rồi bây giờ bọn nó cũng lại đòi bỏ bà mà đi. Trời ơi cái số của tôi! Ông trời sao mà ác quá vậy…”
Tiêu Mộc Diên nhớ lại giai đoạn đó, lúc mới bắt đầu, đúng là cô không biết gì đến chuyện nuôi con, nhưng mà cô đã rất cố gắng học, với lại, cô cũng đi làm, đến cuối cùng hầu như toàn bộ tiền đều đưa cho Lưu Mỹ. Tiêu Mộc Diên cho rằng bản thân cô không hề nợ Lưu Mỹ món tiền nào cả, nhưng mà còn về tình, quả thật cô nợ bà, nên cô không nói được gì để phản bác bà.