Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 498: Bất ngờ được cứu



Thịnh Thảo An liều mạng giãy giụa, nhưng chỉ là tốn công vô ích, bởi vì đối với hai gã đàn ông kia mà nói, sức lực của cô chỉ như muối bỏ biển.

Cả người cô không thể cử động, chỉ có thể để mặc cho tay của hai gã đàn ông ở trên cơ thể mình mà thỏa thê.

Xong rồi, lần này xong thật rồi.

“Mèo con à, em đừng giãy giụa nữa. Dù sao thì lát nữa ông đây sẽ khiến em sung sướng.”

“Đúng vậy. Đến lúc đó đừng có kêu em muốn nữa đấy nhé”

Hai gã đàn ông anh một câu tôi một câu phối hợp với nhau rất ăn ý, đồng thời động tác của chúng cũng càng nhanh hơn.

“Cứu với! Có ai không!!” Tại sao lúc này lại không có ai đi qua nơi này để cứu cô?

“Em kêu đi, em có kêu rách họng cũng không có ai đến cứu em đâu.”

Sau đó Thịnh Thảo An nghe thấy tiếng cười đầy đắc ts của hai gã đó.

Thinh Thảo An mặt mày tái mét như sắp chết, phản kháng hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Hình như cô hết hy vọng rồi.

Vào lúc cô tưởng sự trong trắng của mình sắp không còn nữa, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của hai gã đàn ông, lúc này cô mới kịp phản ứng lại, hình như hai gã đó không còn đè lên người cô nữa.

Sau đó truyền đến tiếng đánh đấm từ xung quanh.

Thịnh Thảo An vừa kịp phản ứng, lập tức ngồi dậy. Cô nhìn bốn phía, thấy hai gã đàn ông vừa ức hiếp cô đã ngã trên mặt đất.

Thịnh Thảo An cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng sợ hãi và mất an toàn.

Trong ngõ truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Không lâu sau, hai gã lưu manh đã quỳ trên mặt đất rên la.

“Cầu xin anh, chúng tôi không dám nữa đau, xin hãy tha cho hai chúng tôi.”

Thịnh Thảo An nghe thấy tiếng của hai gã.

“Cút” Đây là tiếng của một người đàn ông khác.

Thanh âm của người đàn ông này đầy từ tính, lại còn rất dễ nghe. Lúc này ánh mắt của Thịnh Thảo An đã đặt hết lên trên người của người đàn ông đến bất ngờ đó.

Trong ngõ tối đen, cô không nhìn thấy rõ mặt anh, nhưng lại cảm giác được bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của anh, thật giống như một ngọn cỏ cứu mạng mình lúc lâm nguy.

Anh hơi quay người qua.

Khung cảnh này như ngừng lại.

Tim Thịnh Thảo An lúc này rơi cái bịch, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ gặp phải tình cảnh này.

Lần này mình được cứu, hoàn toàn là nhờ nhân vật đến bất ngờ này.

“Tôi……” Thịnh Thảo An vừa định đứng dậy, đã phát hiện cả cơ thể mình mềm nhũn, không có chút lực nào. Mà lúc này cô cảm giác da thịt mát lạnh, mới phát hiện quần áo của mình đã bị hai gã lưu manh xé nát, nên da thịt trắng nõn đều bị lộ hết ra ngoài.

Điều này làm cô thấy có chút ngại ngùng, cô vội dùng tay che đi phần ngực của mình.

Người đàn ông cởi áo vest, áo khoác xuống khoác lên người Thịnh Thảo An.

“Vẫn tự đi được chứ” Ngữ khí của người đàn ông lạnh lẽo khác thường

Nhưng chỉ một câu nói đơn giản của anh, đã làm cô cảm thấy rất ấm lòng.

“Tôi……”Thịnh Thảo An chỉ tội nghiệp mà nhìn xuống đất. Người đàn ông đó đã bế cô lên.

Thịnh Thảo An cuối cùng cũng có thể nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó rồi. Dựa vào vòm ngực vững chắc của anh, cô còn ngửi thấy một mùi hương nước hoa nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy an toàn thoải mái.

Cô nhất định phải nhớ kĩ gương mặt này.

“Cảm ơn anh……” Thịnh Thảo An ngại ngùng mà nói ba chữ. Sự kiềm chế lúc nãy đã hoàn toàn bị cô vứt ra sau đầu, bởi vì giờ đây trong mắt cô chỉ có người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.