“Được! Tôi đồng ý với ông! Nhưng ông không được động vào một sợi tóc của bà tôi.” Tiêu Mộc Diên không nghĩ được nhiều, bảo vệ bà là quan trọng nhất.
Lúc cúp máy, Tiêu Mộc Diên do dự có nên nói cho Thịnh Trình Việt không, nhưng cô quyết định không nói cho Thịnh Trình Việt biết, nhất định phải cứu Lưu Mỹ ra, thế nên đã bỏ mặc bảo vệ ở biệt thự, đi đến chỗ chiếc xe ở cửa.
Tiêu Mộc Diên lên xe xong, chuẩn bị mở miệng nói, liền bị tài xế lái xe đưa đi mất.
Trên đường, tên tài xế đó không cho cô cơ hội mở miệng, có một khoảnh khắc, cô hối hận vì mình đã lên xe, cô cảm giác đây là một con đường có đi không có về. Cô không thể nhìn rõ tên tài xế trông thế nào, chiếc xe đã dừng lại, theo quán tính, cô đụng vào vật cứng phía trước.
“Xuống xe đi.”
Lúc này, tài xế bất ngờ nói.
Tiêu Mộc Diên có hơi mờ mịt, nhưng đâm lao phải theo lao, chỉ có thể đi theo tài xế.
Tài xế đưa cô đến một nhà kho bỏ hoang lớn. Xung quanh toàn cây cỏ hoang dã.
Một cơn gió thổi tới, Tiêu Mộc Diên có một cảm giác lạnh lẽo nói không thành lời.
“Ông muốn đưa tôi đi đâu?” Tiêu Mộc Diên đã đi theo hắn ta vào nhà kho đổ nát, nhưng nhà kho vẫn trống không, chỉ toàn máy móc hỏng, không thấy bóng dáng của Lưu Mỹ ở đâu.
Tiêu Mộc Diên bắt đầu chú ý đến gã tài xế, gã đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, mặc áo gió, che đậy kín mít, giống như sợ người khác nhìn thấy mình.
“Nhanh vậy mà nhận ra tôi rồi sao?” Tài xế đó kéo khẩu trang xuống.
Tiêu Mộc Diên run rẩy chỉ vào ông ta: “Thịnh Thắng?”
“Con dâu của ta à, cuối cùng cũng nhớ ta rồi.” Thịnh Thắng cười xấu xa.
“Là ông?” Tiêu Mộc Diên ai bảo cô đã chuận bị mọi thứ, nhưng bỗng dưng thấy người tài xế đó là Thịnh Thắng, trong lòng thấy chấn động.
“Ông đưa bà tôi đi đâu rồi?” Tiêu Mộc Diên chỉ muốn cứu Lưu Mỹ ra.
Thịnh Thắng chán ghét lắc đầu: “Tôi thấy cô nên lo cho mình thì hơn.”
Nói rồi, Thịnh Thắng gương mặt xấu xa, đi về phía cô.
Tiêu Mộc Diên biết ông ta không có ý tốt, hét lớn về phía ông ta: “Ông rốt cục muốn làm gì?”
“Cô bây giờ không được nói chuyện với tôi như vậy, cô nên cầu xin tôi. Sao trước đây tôi không nhận ra, con dâu tôi lại ngây thơ dễ lừa như vậy. Có thể tùy tiện lên xe cùng một thằng đàn ông.” Thịnh Thắng ngẩng đầu cười lớn, sau đó đi tới nắm cánh tay cô.
Tiêu Mộc Diên muốn phản kháng, nhưng sức lực của cô không bằng Thịnh Thắng. Rất nhanh, cô bị ông ta trói lại.
“Thịnh Thắng! Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Ông rốt cục giấu bà tôi đi đâu rồi?” Tiêu Mộc Diên hét vào mặt Thịnh Thắng.
“Ta nói sao con ngốc thế chứ, bị người ta chơi rồi mà còn không biết!” Thịnh Thắng vặn Tiêu Mộc Diên sang một bên.
Tiêu Mộc Diên càng nghe càng hồ đồ, vừa liều mạng phản kháng vừa nói: “Ông nói thế là có ý gì?”
“Không lẽ nào…” Tiêu Mộc Diên định nói tiếp, đã bị Thịnh Thắng lấy băng dính bịt miệng lại, ông ta cười đê tiện: “Bây giờ cô mới nhận ra đã quá muộn rồi, tôi chiếm lợi thế rồi, tại đây muốn nói với cô một tiếng cảm ơn.”
Tiêu Mộc Diên tức giận liều mạng giãy giụa, nhưng không làm gì được.
“Không lâu nữa, Thịnh Trình Việt chắc chắn sẽ tìm tới cô, đến lúc đó nó sẽ rối lên, làm gì quan tâm công ty được nữa, tới lúc đó tôi có thể chớp cơ hội, khiến nó điên đảo vì người phụ nữ này.” Thịnh Thắng nói rồi cười lớn.
Tiêu Mộc Diên thấy người đàn ông này thực sự quá khủng bố, đồng thời thấy vô cùng hối hận.
Cô đang bị trói trên ghế, không thể hành động.
Tiêu Mộc Diên liều mạng liếc anh, rồi ngẩng đầu lên, ý có lời muốn nói.
Hành động của Tiêu Mộc Diên gây sự chú ý với Thịnh Thắng, Thịnh Thắng chán ghét nói: “Đã đến nước này, cô vẫn có lời nói với tôi?”
Nghe tới đây. Tiêu Mộc Diên gật đầu.
Thịnh Thắng im lặng một lúc, xé miếng băng dính ra.
“Ông tưởng tôi đến một mình sao? Tôi nói cho ông biết, tôi sớm đã lén nhắn tin cho người khác rồi, nếu vào lúc này mà ông còn không hiểu, chắc chắn sẽ không đi nổi khỏi đây.” Tiêu mộc Diên cắn răng nói.
Tiêu Mộc Diên cố ý tăng cao âm lượng: “Biết điều thì mau cởi trói thả tôi đi, chỉ có thế Thịnh Trình Việt mới tha cho ông, nếu không…”
Nói đến đây, con mắt sắc lẹm của Thịnh Thắng đã chú ý đến chiếc điện thoại trong túi của Tiêu Mộc Diên. Thế là ông ta lập tức cướp điện thoại.
Tiêu Mộc Diên bị trói hai tay, chỉ có thể để ông ta mang điện thoại đi.
Thịnh Thắng hoang mang lấy điện thoại, mở ra nhìn, cuối cùng thở phào một hơi.
“Không ngờ cô cũng khá biết lừa người đấy chứ nhỉ. Hoàn toàn không có tin nhắn gì, chắc là đi vội, quên chứ gì?” Thịnh Thắng trào phúng nói: “Suýt nữa thì bị cô lừa rồi.”
“Ông…” Tiêu Mộc Diên ông ngờ Thịnh Thắng lại rõ như vậy. Nhưng cô không thể bỏ cuộc, nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn sẽ bị Thịnh Thắng lợi dụng.
“Tôi thấy cô bây giờ chẳng còn gì để nói. Điện thoại đã nằm trong tay tôi, tôi sẽ không để Thịnh Trình Việt tìm thấy cô, sẽ không để nó biết cô đang trong tay tôi đâu, tôi sẽ dần dần mà hành hạ nó! Tôi muốn nó trả cái giá nặng nề!” Trong mắt Thịnh Thắng chứa tia lửa tàn ác.
Tiêu Mộc Diên thấy lúc này Thịnh Thắng đã phát rồ mất trí rồi.
“Ông tưởng như vậy thôi đã đạt được mục đích rồi sao? Tôi nói cho ông biết, Thịnh Trình Việt nhất định sẽ tìm ra tôi.” Tiêu Mộc Diên khẳng định nói.
Thịnh Thắng nghe xong mất kiên nhẫn: “Không ngờ cô đã bị trói rồi, còn cứng miệng như vậy. Cô yên tâm, đến cuối cùng nó chắc chắn sẽ tìm được cô, nhưng, thứ tìm được, là thi thể!”