Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 577: Ngủ riêng



Bây giờ rốt cuộc tất cả chân tướng đều đã quá rõ ràng, thì ra đúng là Thịnh Trình Việt giở trò quỷ.

"Tôi nhất định sẽ báo thù cho Anh Anh."

Sau khi nghe rõ tất cả, Thịnh Thắng lưu lại một câu nói như vậy rồi sải bước nghênh ngang rời đi.

Ông sẽ khiến Thịnh Trình Việt trả giá thật lớn vì tất cả những việc anh đã làm.

Một nơi khác, Tiêu Mộc Diên sớm đã về đến nhà, nhưng lại phát hiện trong nhà không có một ai. Dù cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô nghĩ chắc là họ vẫn chưa về, thế là lập tức vội vàng đi chuẩn bị bữa tối.

Nhưng sau khi hao tâm tổn trí nấu xong bữa tối, Tiêu Mộc Diên vẫn không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Cô hết gọi điện thoại cho Lưu Mỹ rồi Thịnh Trình Việt, nhưng từ đầu đến cuối đều không ai nghe máy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Tiêu Mộc Diên cảm thấy hơi buồn bực, nhìn những món ăn ngon trên bàn, cô căn bản ăn không vào.

Thịnh Trình Việt vẫn còn giận cô sao? Rõ ràng đó chỉ là hiểu lầm, càng nghĩ Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy tủi thân.

Đang lúc còn đang buồn bực, Tiêu Mộc Diên chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng động. Cô vội chạy đến.

Trông thấy Thịnh Trình Việt, cảm xúc của cô càng trở nên kích động.

"Ông xã, đến bây giờ bọn trẻ và bà ngoại vẫn chưa về, em hơi lo lắng cho họ, hay là chúng ta đi tìm bọn họ đi." Tiêu Mộc Diên giọng điệu gấp gáp nói, sau đó định kéo cánh tay Thịnh Trình Việt.

Nhưng Thịnh Trình Việt lại né tránh tay cô. Tiêu Mộc Diên buồn bực.

Sao người đàn ông này lại nhỏ mọn như vậy, thế mà vẫn còn giận.

"Anh vẫn giận vì chuyện đó sao?" Trong lòng Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng tủi thân. Nhìn thấy Thịnh Trình Việt không nói lời nào, dáng vẻ cau có, cô tiếp tục mở miệng giải thích: "Không phải em đã nói với anh rồi sao, chuyện đó chỉ là hiểu lầm. Đường Lực anh ta là..."

"Được rồi, em đừng nói nữa, anh không muốn nghe tiếp."

Mãi mới chờ được đến lúc Thịnh Trình Việt mở miệng nói chuyện, nhưng anh lại dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên tự nhủ nhịn một lúc trời êm bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Cô nhất định không thể cáu giận vào lúc này.

Sau khi nghĩ vậy, Tiêu Mộc Diên lấy hết sức mỉm cười xinh đẹp: "Vậy trước tiên chúng ta hãy gạt ân oán giữa sang một bên, đi tìm bọn trẻ trước nhé."

Nhưng Thịnh Trình Việt lạnh lùng mở miệng: "Tối nay, Lưu Mỹ và bọn trẻ sẽ không về."

Sẽ không về?

Tiêu Mộc Diên lập tức kích động chạy đến trước mặt Thịnh Trình Việt: "Anh nói vậy là có ý gì?"

"Chính là ý trên mặt chữ." Khóe môi Thịnh Trình Việt lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

Không phải vì giận cô nên anh giận lây sang các con của cô và bà ngoại đấy chứ.

Tiêu Mộc Diên không nhẫn nhịn trước thái độ lạnh lùng này của Thịnh Trình Việt nữa: "Em đã nói với anh rồi, chuyện với Đường Lực chỉ là hiểu lầm mà thôi, tại sao anh không nghe giải thích của em? Hơn nữa bây giờ anh đã đưa họ đi đâu rồi?"

"Việc này em cứ việc yên tâm, bây giờ họ đang ở chỗ rất an toàn. Hơn nữa bây giờ họ đang rất vui vẻ. Nên em cũng không cần quản nhiều như vậy." Sau khi nói xong những lời này Thịnh Trình Việt chuẩn bị đi lên tầng.

Tiêu Mộc Diên vẫn hơi không can tâm, tiếp tục gặng hỏi: "Nhưng ít nhất anh phải nói cho em, họ..."

"Anh không muốn nói thêm lời thừa thãi nữa." Thịnh Trình Việt không quay đầu lại tiếp tục bước về phía trước.

"Em muốn nói với anh, tối nay em tự mình xuống bếp nấu rất nhiều đồ ăn..." Tiêu Mộc Diên nói với bóng lưng Thịnh Trình Việt, nhưng anh giống như không nghe thấy gì cứ đi thẳng vào phòng.

Tiêu Mộc Diên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như vậy của Thịnh Trình Việt. Ít nhất sau khi kết hôn, anh đều nâng niu cô trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ, cô như bị giam vào lãnh cung vậy.

Không được gặp bọn trẻ, bà ngoại cũng không biết đã đi đâu. Có điều vừa nghe giọng điệu của Thịnh Trình Việt, chắc là đã sắp xếp cho họ đến một nơi chơi vui rồi, đại khái mục đích của anh chính là muốn trừng phạt cô thôi, nên mới không để cô gặp mặt họ.

Tiêu Mộc Diên lại nhìn một bàn lớn đồ ăn, cô nấu vất vả như vậy có được gì đâu, căn bản cũng không có người ăn. Dường như thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

Tiêu Mộc Diên lê bước chân trĩu nặng định trở về phòng mình. Nhưng cô lại không mở được cửa phòng.

Chẳng lẽ khóa hỏng sao?

"Trình Việt, em không mở được cửa, anh nhanh mở cửa cho em vào. Hình như cửa này bị hỏng rồi, có phải..." Tiêu Mộc Diên vừa dùng tay đập cửa, vừa sốt ruột nói.

Lúc này, cửa đột nhiên được mở ra.

"Cửa không bị hỏng, là anh không muốn cho em vào." Thịnh Trình Việt nhếch môi, sau đó mở miệng nói: "Bắt đầu từ đêm nay, hai chúng ta ngủ riêng."

Ngủ riêng?

"Anh..." Tiêu Mộc Diên trợn to mắt, không thể tin vào tai mình, Thịnh Trình Việt lại có thể nói ra lời như vậy.

"Anh có biết hai vợ chồng ngủ riêng có nghĩa là gì không?"

"Thì chính là như vậy, đừng làm phiền anh nữa." Thịnh Trình Việt căn bản cũng không định quan tâm tới Tiêu Mộc Diên nữa.

Sau đó, "rầm" một tiếng cửa bị đóng lại.

Trước đó cứ bám dính lấy người ta không buông, bây giờ lại tránh xa người ta nghìn dặm.

"Anh nhớ kỹ cho em, sau này dù anh năn nỉ em, em cũng sẽ không ngủ cùng anh." Tiêu Mộc Diên hướng cửa hừ một tiếng.

Tiêu Mộc Diên cứ như vậy tức giận quay người rời đi. Bây giờ trong lòng cô rất giận, không ngờ Thịnh Trình Việt lại đối xử với cô như vậy, có thù không báo không phải quân tử.

Cô nhất định sẽ ghi nhớ việc này, vì cái gọi là núi xanh vẫn còn không sợ không có củi đốt.

Anh cho rằng chỉ có anh có thể lạnh nhạt với cô sao? Tiêu Mộc Diên cô cũng có thể làm được. Cô sẽ khiến anh biết cái gì gọi là ăn miếng trả miếng.

Tiêu Mộc Diên tùy tiện chạy đến một phòng khách, nhưng cả đêm xoay qua xoay lại cũng không ngủ được.

Thứ nhất là lo lắng việc Thịnh Trình Việt tức giận, thứ hai là nghĩ đến việc nội gián trong công ty. Nhưng bây giờ tin tức đã phát ra, chắc là sẽ nhanh chóng được giải quyết.

Ngày thứ hai khi Tiêu Mộc Diên rời giường, không hề bất ngờ, gần dây bọn trẻ và Lưu Mỹ không ở nhà, đột nhiên cô cảm thấy nhà này trở nên hơi vắng vẻ.

Lúc đi đến công ty, Tiêu Mộc Diên lại phát hiện Thịnh Trình Việt cũng không có trong công ty, cô chạy tới hỏi Lâm Linh: "Anh ấy đi đâu rồi?"

Lâm Linh suy nghĩ một chút, tất nhiên biết người Tiêu Mộc Diên nói đến là ai, thế là liền trả lời: "Tớ cũng không rõ lắm, hơn nữa, sáng nay phó tổng giám đốc cũng không tới công ty."

"Chẳng lẽ cách hôm qua tớ dạy cậu không dùng được sao?" Lâm Linh lại bổ sung một câu.

"Tạm thời khoan hãy nói tới vấn đề đó." Tiêu Mộc Diên rất buồn rầu. Bây giờ ngay cả phòng người đàn ông đó cũng không cho cô vào, cô còn có thể nghĩ cách gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.