Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 590: Tôi muốn bản thỏa thuận ly hôn



“Không phải tôi đã làm theo lời căn dặn của anh rồi sao? Rốt cuộc anh còn muốn tôi làm như thế nào nữa?” Thịnh Thảo An vừa quỳ trên mặt đất, vừa đau khổ khóc lóc.

Cô có cảm giác bây giờ mình đã đi đến bước này đã rất tàn nhẫn rồi. Cô cảm thấy rất có lỗi với anh trai và chị dâu.

“Hình như cô đã quên những lời tôi đã nói rồi thì phải? Tôi muốn nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn của hai người bọn họ.” Giọng điệu của Đường Lực rất hung hăng.

Cơ thể của Thịnh Thảo An hơi run lên, dường như người đàn ông trước mặt muốn lật lọng với cô.

“Lúc trước không phải anh chỉ nói chia rẽ bọn họ là được rồi sao? Tại sao bây giờ còn muốn…” Thịnh Thảo An khổ sở cắn môi, yếu ớt giải thích cho chính mình.

Tại sao cô phải sống đau khổ như vậy?

Hơn nữa tại sao Triệu Dương lại trở nên thảm thương như vậy?

“Chia rẽ hai người bọn họ cũng giống như lấy được bản thỏa thuận ly hôn. Nếu như cô không làm được, vậy thì cô chỉ có thể đợi nhặt xác người đàn ông cô yêu mà thôi.”

Trong giọng nói không hề có chút nhiệt độ nào.

Thịnh Thảo An cảm thấy mình đã lạnh đến thấu tim.

Bản thỏa thuận ly hôn? Rốt cuộc cô phải làm như thế nào mới có thể lấy được bản thỏa thuận ly hôn?

Lúc Thịnh Thảo An đang chuẩn bị kéo đôi chân đã không còn sức lực xoay người rời đi, hình như Đường Lực đột nhiên nhớ tới điều gì đó, gọi cô lại: “Cô đã chuẩn bị cho tôi một món quà như vậy, tôi cũng không thể để cho tôi trở về hai tay không được.”

“Hả?”

Vẻ mặt của Thịnh Thảo An mờ mịt quay đầu lại, không hiểu Đường Lực đang nói gì?

Cuối cùng Đường Lực cũng lấy ra một chiếc điện thoại, nhét vào tay của Thịnh Thảo An, sau đó trước mặt cô xuất hiện một hình ảnh.

Triệu Dương đang thoi thóp nằm trên giường bệnh, cực kỳ suy yếu giống như không còn sức để mở mắt ra.

Tim của Thịnh Thảo An giống như bị một con dao sắc bén cắt thành hai mảnh, đang chảy vết máu màu đỏ tươi. Cơn đau giống như đang mọc rễ nảy mầm trong tim cô.

“Anh ấy… làm sao vậy?” Trong hốc mắt của Thịnh Thảo An đã tràn đầy nước mắt, cô nhỏ giọng hỏi.

“Điều này thì phải hỏi chính cô rồi.” Dáng vẻ của Đường Lực giống như chuyện này không hề liên quan đến mình.

“Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy?” Thịnh Thảo An nhìn thấy hình ảnh như vậy, sớm đã không thể kiềm nén được cảm xúc trong lòng mình. Cô chỉ có thể hét lớn với Đường Lực.

Thế nhưng từ đầu tới cuối Đường Lực đều là vẻ thờ ơ không động lòng, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Thịnh Thảo An: “Bây giờ tôi nói rõ cho cô biết, cầm bản thỏa thuận ly hôn tới đây để đổi lấy anh ta. Nếu như cô chậm trễ thì cô biết hậu quả rồi đấy.”

Nói xong, Đường Lực tiện tay lấy lại chiếc điện thoại trong tay cô. Sau đó anh ta sải bước đi ra ngoài.

Thịnh Thảo An nhắm hai mắt lại.

Cũng đúng lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Sau khi Thịnh Thảo An đã bình ổn lại cảm xúc của mình, cô lập tức nghe điện thoại.

Vừa nhấn nút nghe cuộc gọi, cô đã nghe thấy tiếng khiển trách được truyền đến từ phía bên kia.

“Tôi nói rốt cuộc cô đã chạy đi đâu vậy? Nếu cô đã nhận bộ phim này, cô có thể có chút trách nhiệm với nó được không?”

Đạo diễn Lý vẫn luôn quát tháo với cô như vậy.

Thịnh Thảo An cũng cảm thấy rất áy náy, cô không thể vì chuyện của mình mà kéo tiến độ của đoàn làm phim, dù sao thì cô cũng là nữ chính trong bộ phim này. Chỉ có điều bây giờ lại xảy ra những chuyện như vậy, cô thật sự không còn tâm trạng nào để đi đóng phim cả.

“Xin lỗi đạo diễn, gần đây trong nhà tôi xảy ra một số chuyện, tôi… không thể nào tiếp tục diễn nhân vật này được nữa.” Sau khi trải qua một hổi đấu tranh về tư tưởng, cuối cùng Thịnh Thảo An vẫn nói ra những lời này.

Giấc mơ trở thành ngôi sao của cô đã sắp được thực hiện rồi. Thế nhưng bây giờ, con đường đó vẫn không dẫn đến trái tim cô.

Những danh lợi đó đều là phù du. Bây giờ, cô chỉ muốn làm một chuyện đó chính là cứu Triệu Dương ra ngoài.

Cho nên cô chỉ có thể xin lỗi đạo diễn Lý.

“Cô có biết cô đang nói lung tung gì không? Nếu như cô đột ngột không quay bộ phim này, cô có biết sẽ tổn thất nhiều như thế nào không?” Bên trong điện thoại, đạo diễn Lý đang vô cùng giận dữ hét ầm lên.

“Thật xin lỗi…” Bây giờ Thịnh Thảo An không thể để ý nhiều như vậy. Cô chỉ có thể giao phó mọi chuyện cho Đường Lực.

Vì vậy cô vội vàng cúp điện thoại.

Tiêu Mộc Diên muốn đi men theo con đường lớn, kết quả có một chiếc xe dừng ngay trước mặt mình.

Trong đầu cô lập tức hiện lên hình dáng tên Đường Lực đáng ghét kia. Anh ta chính là thủ phạm gây ra mọi chuyện. Vì vậy cô lập tức tức giận đi tới phía trước, không phân biệt tốt xấu đá vào lốp xe của anh ta.

Mãi đến khi cửa sổ xe được hạ xuống, Tiêu Mộc Diên lập tức trở nên hối hận. Bởi vì người ngồi trong xe chính là Thịnh Trình Việt.

“Không nghĩ tới bây giờ tính khí của em ngày càng nóng nảy hơn.” Trong đôi mắt hẹp dài của Thịnh Trình Việt tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo.

Trong lòng Tiêu Mộc Diên bỗng rùng mình.

Bây giờ giọng điệu của anh khi nói chuyện với mình đều mỉa mai như vậy.

“Lúc nãy em tưởng là Đường Lực, cho nên em mới tức giận như vậy, em…” Sau khi nói đến đây, Tiêu Mộc Diên mới ý thức được là mình đã nói nhầm rồi.

Cô suýt chút nữa thì quên, người đàn ông này không hề muốn nghe thấy cái tên Đường Lực đó.

“Xem ra trong lòng em thật sự rất nhớ anh ta.” Lúc này vẻ mặt của Thịnh Trình Việt tràn đầy sát khí, giọng điệu rất hùng hổ dọa người.

“Em…” Tiêu Mộc Diên cảm thấy ngực mình giống như tích tụ một nhóm khí hỗn độn, không thể nuốt xuống được.

Không đợi cô ấp úng nói ra chữ thứ hai, Thịnh Trình Việt đã ra lệnh.

“Lên xe.”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mình rất oan ức, bướng bỉnh đứng tại chỗ, không muốn nhúc nhích.

Thịnh Trình Việt nhẹ nhàng hít sâu một hơi, Tiêu Mộc Diên cảm thấy bầu không khí ở xung quanh càng trở nên ngột ngạt.

“Anh không muốn nói thêm lần thứ hai.”

Hay nói cách khác là, Tiêu Mộc Diên nhất định phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh, lập tức leo lên xe, không được chậm trễ.

Tiêu Mộc Diên đang xoắn xuýt kết quả không biết mình có nên phản kháng hay không, đột nhiên Lâm Phong bước xuống xe, xách cả người cô lên giống như đang xách một con cún con, sau đó ném cô vào chỗ ngồi ở phía sau xe.

Không đợi cô ngồi vững vàng, Thịnh Trình Việt đã giẫm lên chân ga. Lâm Phong vẫn còn đứng ở bên đường, chưa kịp bước lên xe.

Ông chủ, anh không thể bẫy nhân viên của mình như vậy.

Trong lòng Lâm Phong cũng không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Trình Việt phóng xe đi giống như một tên lửa.

“Thịnh Trình Việt, có phải anh bị điên rồi không?” Tiêu Mộc Diên vô cùng sợ hãi nắm lấy ghế dựa ở phía trước. Bởi vì Thịnh Trình Việt chạy xe quá nhanh, không khác gì đang đua xe vậy. Cô có cảm giác mình sắp bị anh dọa cho phát bệnh tim rồi.

“Á...”

Kết quả trong xe không ngừng phát ra tiếng hét của một cô gái. Điều này làm cho người khác có chút phát điên lại có chút sụp đổ.

Cuối cùng, Thịnh Trình Việt cho chiếc xe thắng gấp, tạo ra một đường cong đẹp mắt.

Ngay sau đó, Thịnh Trình Việt mặc kệ tất cả bước xuống xe. Không hề thương hoa tiếc ngọc kéo Tiêu Mộc Diên còn đang ở trạng thái chấn động bước xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.