Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 603: Tôi muốn tìm chị để trả thù



Nhưng đám vệ sĩ trước mặt vẫn khăng khăng bao vây cô, Tiêu Mộc Diên buộc phải nổi giận.

Tiêu Mộc Diên đi thẳng đến ghế sofa trong phòng khách, cầm lấy một con dao đặt lên cổ mình, cô biết nếu mình không tự nghĩ cách thì thật sự không thể rời khỏi nơi này được.

"Tôi cảnh cáo các người, nếu các người không để tôi đi thì tôi sẽ lập tức chết ngay trước mặt các người."

Đám vệ sĩ liền sợ đến mức không dám động đậy, Đường Lực ở phía sau cũng cũng len ra khỏi đám đông, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Diên Diên, em ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ.”

"Thế nào? Anh muốn tôi đi hay muốn giữ lại thi thể của tôi." Lúc này Tiêu Mộc Diên nhất định phải tung ra chiêu cuối cùng của chính mình, cô không thể ở lại nơi này, nếu cô còn tiếp tục ở lại đây thì cô sẽ phát điên mất, còn không bằng cô tự mình nghĩ ra cách. Cho nên hiện tại cô đang đàm phán với Đường Lực.

Thấy Đường Lực im lặng.

Liền sau đó, Tiêu Mộc Diên dí sát dao vào cổ mình khiến một dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Dòng máu đỏ chợt khiến mắt Đường Lực nhức nhối. Anh ta vô cùng lo lắng nên chỉ thể thỏa hiệp: “Em bỏ dao xuống đi, tôi sẽ để em đi.”

"Lập tức chuẩn bị xe cho tôi, nếu không tôi tuyệt sẽ không tin tưởng lời anh nói." Tiêu Mộc Diên thật sự rất hiểu Đường Lực, tuy anh ra vẻ đối xử với cô rất tốt, nhưng cô không cho phép mình bị đánh lừa bởi anh lại càng không muốn ở lại nơi này.

Đường Lực hết cách nên đành ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của cô, Tiêu Mộc Diên chậm chậm bước ra khỏi, sau khi thấy chiếc xe liền lập tức leo lên xe lái đi.

Mấy gã vệ sĩ xông lên, Đường Lực liền căn dặn: “Theo dõi cô ấy sát sao, bảo vệ cô ấy nhưng không được đánh cỏ động rắn."

Anh đã khiến cô sợ hãi cho nên nhất định phải lặng lẽ ở phía sau bảo vệ cô.

Tiêu Mộc Diên, một ngày nào đó, em sẽ hiểu được lòng tốt của tôi.

Lái xe được một lúc, khi không thấy chiếc xe nào đi theo phía sau, Tiêu Mộc Diên mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi anh.

Lúc này di động của cô lại kêu lên, là Thịnh Thảo An gọi đến.

Tiêu Mộc Diên lập tức bắt điện thoại.

"Chị đang ở đâu? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với chị, chị lập tức đến bệnh viện một chuyến đi." Thịnh Thảo An nói một hơi trong điện thoại rồi dập máy liền. Cũng không cho Tiêu Mộc Diên cơ hội nói bất cứ thứ gì.

Tiêu Mộc Diên cũng chẳng nghĩ nhiều mà chỉ trực tiếp nhấn mạnh chân ga chạy tới bệnh viện, tuy cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu của Thịnh Thảo An thì hình như rất sốt ruột.

Tuy nhiên cô cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Thịnh Thảo An đột nhiên kêu mình chạy đến bệnh viện trong lúc này.

Lẽ nào trong nhà có người đã xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ là Thịnh Trình Việt sao? Nghĩ đến đây, trong lòng cô càng thêm thấp thỏm không yên tâm.

Sau khi đến bệnh viện, Tiêu Mộc Diên đang sốt ruột, chuẩn bị hỏi thăm bác sĩ thì Thịnh Thảo An liền xuất hiện trước mặt cô.

Thoạt trông thì hai mắt của Thịnh Thảo An tràn ngập tơ máu, vô cùng tiều tụy, hơn nữa hai mắt đang sưng giống như khóc vậy, biểu cảm trên mặt còn có vẻ nghiêm túc khó hiểu, thậm chí Tiêu Mộc Diên còn cảm thấy hơi đáng sợ.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Tiêu Mộc Diên liền cầm hai tay cô ấy, quan tâm hỏi han. Trong giọng điệu còn vương sự lo lắng.

"Chị hãy đi theo tôi đến một nơi." Thịnh Thảo An không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp lôi cánh tay của Tiêu Mộc Diên đi vào bên trong thang máy.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng cho dù cô hỏi cái gì, Thịnh Thảo An đều không trả lời câu hỏi của cô.

Cuối cùng cả hai cũng lên đến tầng cao nhất.

Tiêu Mộc Diên càng cảm thấy kỳ quái: “Tại sao em lại gọi chị đến đây?"

Thịnh Thảo An đi về phía trước trong hoang mang lo sợ, đến được lan can của tầng thượng thì cứ thế mà ngây người.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy mọi chuyện hình như càng lúc càng khó hiểu, không phải là Thịnh Thảo An nghĩ không thông nên muốn nhảy lầu tự sát chứ?

Cô cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp đi tới giữ chặt tay của Thịnh Thảo An: “Em ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ."

Kết quả cô cảm thấy hình như mình nhìn thấy Thịnh Thảo An đột nhiên nở nụ cười, nụ cười tươi tắn quỷ dị đó vừa nhìn đã thấy vô cùng đáng sợ: “Em làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Cô cảm thấy Thịnh Thảo An đang rất không bình thường.

Là chuyện gì đã khiến cô ấy thành ra bộ dạng này chứ?

"Có chuyện gì em cứ nói với chị, chị nhất định nghĩ cách giúp em giải quyết mà." Tiêu Mộc Diên tuy cảm thấy rất sợ hãi, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ nói.

Thịnh Thảo An thừa dịp, liền dùng hai tay túm cổ của Tiêu Mộc Diên đẩy cô ngã ra lan can.

Tiêu Mộc Diên cảm thấy Thịnh Thảo An trước mắt mình giống như đột nhiên biến thành một ác ma.

Kinh ngạc cùng sợ hãi đang ăn mòn từng tế bào trên người Tiêu Mộc Diên. Cô cũng thấy được sát khí trong ánh mắt của Thịnh Thảo An: “Thảo An, em muốn làm gì?"

Toàn bộ những hy vọng trong khoảnh khắc đó đều là ảo giác của cô, bởi vì cô không ngờ Thịnh Thảo An lại trở nên như vậy, hiện tại hình như em ấy muốn đẩy cô xuống lầu, chẳng lẽ em ấy muốn giết cô thật sao?

Không, mọi thứ đều là giả!

"Thảo An, em đừng đùa với chị nữa, tư thế này thật sự rất nguy hiểm." Tiêu Mộc Diên chỉ có thể cố đè lại sự sợ hãi trong lòng, tiếp tục nói chuyện. Hy vọng có thể khuyên được Thịnh Thảo An.

"Chị có biết là ba của tôi đã chết rồi không?"

Thịnh Thảo An đau khổ nói ra một câu như vậy.

Những lời này giống như một tảng đá đập mạnh vào lồng ngực của Tiêu Mộc Diên vậy.

Thịnh Thắng đã chết rồi, không hề sai khi nói đối với mình chuyện này cũng là một tin xấu, tuy ông ta không thân thiết đối với mình nhưng nói gì đi nữa thì ông ta phần nào cũng được xem là ba của mình.

"Tại sao ông ta lại chết?" Tiêu Mộc Diên vẫn không thể tin vào chuyện này.

"Cho nên bây giờ tôi muốn trả thù chị!" Thịnh Thảo An liền nói.

Nhưng điều mà Tiêu Mộc Diên không hiểu là tại sao ông ta chết, Thảo An lại muốn tìm mình để trả thù: “Chẳng lẽ chuyện của ông ta có liên quan với chị?”

Tiêu Mộc Diên cảm thấy vừa vô tội vừa oan ức, cô cảm thấy Thịnh Thảo An đang nổi điên.

"Tại sao lại không có liên can gì đến chị chứ?" Thịnh Thảo An lại càng dùng sức, hai mắt vô cùng sắc bén.

Tiêu Mộc Diên luống cuống.

Cô chưa từng nhìn thấy Thịnh Thảo An nổi điên như vậy, giống như một người bị dồn vào đường cùng nên có thể làm ra bắt cứ chuyện gì.

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn như vậy với chị, nhưng tôi thật sự rất đau khổ, tôi không tìm ra cách để giải tỏa nỗi hận trong lòng tôi, tôi không biết tại sao lại xảy ra những chuyện này, nhưng tôi biết chỉ khi nào chị chết thì mới có thể giải thoát được mọi chuyện.

Thịnh Thảo An cắn răng nói, từng lời từng chữ đều nồng nặc ý hận. Giống như coi Tiêu Mộc Diên là kẻ thù giết cha cô ấy vậy.

"Nói gì vậy? Tại sao chị chết lại giải thoát mọi chuỵện?" Tiêu Mộc Diên lúc này cũng cảm thấy hít thở khó khăn, hơn nữa Thịnh Thảo An liều mạng đẩy cơ thể của cô ra ngoài, khóe mắt của cô liếc nhìn xuống dưới, không khỏi sợ tới mức hai chân như nhũn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.