Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 662: Thịnh trình việt đau khổ



Không ngờ lúc anh ra khỏi cửa chưa được bao lâu, điện thoại đã reo.

Thịnh Trình Việt lập tức nghe máy, biểu cảm nghiêm túc.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại anh ta dù chỉ một chút.” Nói xong câu ấy, anh cúp máy luôn.

Bởi lần này, anh đã chủ động bỏ qua cho Đường Lực. Nếu không phải vì đồng ý với Thịnh Thảo An lấy đây là thông tin để đổi lại Tiêu Mộc Diên, anh chắc chắn sẽ xé xác hắn ta làm trăm mảnh.

Nhưng qua bài học này, anh sẽ không để bất kỳ một ai có cơ hội tiếp cận người phụ nữ của anh nữa.

“Người đâu!” Thịnh Trình Việt lạnh lùng mở miệng. Gương mặt lộ ra biểu cảm khiến người ta không rét mà run. Lập tức có vài vệ sĩ bước lên, cúi đầu xuống.

“Phái thêm người, bảo vệ bên cạnh phu nhân cho tôi, nếu cần, thì tất cả phải ở bên cạnh cô ấy không rời nửa bước. Không thể lơ là cô ấy một giây nào, chỉ cần cô ấy bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc, thì liệu hồn với tôi.”

Thịnh Trình Việt dặn dò xong, thì sải bước đi khỏi.

*

Thịnh Thảo An ở bệnh viện vừa gọi điện thoại xong thì thở phào một hơi, nhưng chưa được bao lâu cô lại nhăn mày. Vấn đề này đã được giải quyết rồi, nhưng còn vấn đề khác nữa thì sao.

Cũng đúng lúc cô đang trầm tư, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Cô tưởng người đến là bác sĩ, nên buột miệng nói ra.

Nhưng khi thấy người đi vào là Triệu Dương, gương mặt đang u sầu của Thịnh Thảo An bỗng trở nên lạnh lùng.

Triệu Dương tất nhiên đã nhận ra sự thay đổi của cô ngay, nhưng cũng không nói gì, chỉ đi vào, ngồi bên giường của cô.

“Anh đến đây làm gì?” Thấy anh mãi chẳng nói gì, Thịnh Thảo An đành mở lời trước.

“Chẳng lẽ tôi không thể đến thăm em sao?” Triệu Dương đang chuẩn bị mở lời, liền buột miệng nói ra luôn, nhưng Thịnh Thảo An đã ngắt lời anh ngay.

“Anh đi ra ngoài đi, ở đây không cần anh, tôi đã nói hết với anh rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây.”

Giọng nói của Thịnh Thảo An vô cùng lạnh nhạt.

“Nếu tôi đã ở đây rồi, có nghĩa là tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ để gặp em, tôi biết tâm trạng em không tốt. Những lời em nói trước kia, tôi sẽ xem như lời nói khi tức giận, tôi không để ý đâu.” Ngày đó tuy Triệu Dương bị tổn thương bởi những lời đó, nhưng sau khi anh về nghĩ lại, vẫn thấy để anh tiếp tục chủ động hóa giải lỗi lầm giữa bọn họ thì hơn.

“Anh đang nói gì vậy?” Thịnh Thảo An hơi bất ngờ mà nhìn người đàn ông trước mặt này, không ngờ tính khí của anh lại thay đổi tốt đến vậy, nếu là trước kia, anh sẽ tức giận, cho mình một bạt tai, nhưng bây giờ lại khiên nhẫn mà chăm sóc mình, chứng minh sự trân trọng của anh ấy với cô, tình cảm giữa bọn họ, đi đến bây giờ, đúng là không dễ dàng gì.

Chỉ tiếc là, giờ cô đã không thể quay đầu được nữa.

“Tôi biết, những chuyện đó đã làm em phiền muộn, nên, em nói có lời hơi quá đáng, tôi lại còn tức giận với em thì càng tệ hơn rồi.” Triệu Dương dường như đang nói chuyện thường như cơm bữa, thuật lại một cách ung dũng những điều này, trên gương mặt còn lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

Thấy Triệu Dương vì mình mà chịu tủi thân, Thịnh Thảo An thấy thật đau lòng.

Anh lúc nào cũng vậy sao? Chẳng lẽ anh thích cô đến vậy?

“Tôi có đem chút táo tới, em muốn ăn không? Hay là em thích ăn lê?”

Không đợi Thịnh Thảo An đáp, Triệu Dương đã cầm dao vào táo lên, cắt táo rất ra dáng, coi như đây là chuyện đương nhiên.

Thịnh Thảo An cảm thấy khóe mắt ươn ướt, tại sao? Tại sao cô không nhận ra sớm hơn, người đàn ông ở bên cạnh cô đây lại biết chăm chút như vậy, còn bằng lòng lo những chuyện vặt vãnh hằng ngày cho mình. Nhưng, cô bây giờ, không dám mơ mộng anh nữa, cũng không mong đợi anh làm chuyện gì cho mình nữa.

“Anh đi đi, không cần phải vì tôi làm chuyện gì cả.” Thịnh Thảo An hít sâu một hơi, cuối cùng thốt ra một câu.

Triệu Dương coi như không nghe thấy gì, vẫn ngồi ở đó tiếp tục cắt táo. Miệng cứ lẩm bẩm nói: “Táo này ngon, lát nữa em nhớ phải ăn hết đấy, biết chưa?”

Anh lại dùng ngữ khí cưng chiều nói với cô. Lời của anh lúc nào cũng khiến Thịnh Thảo An phải phân vân rất nhiều.

“Đủ rồi, tôi cầu xin anh, xin anh mau rời xa tôi đi, đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa.” Thịnh Thảo An bây giờ đúng là hết cách, chỉ có thể đau khổ cầu xn anh.

Thấy Thịnh Thảo An bỗng nhiên khóc thương tâm như vậy. Triệu Dương cũng đau lòng. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng mình, tay xoa nhẹ lưng cô, như đang an ủi cho cô vậy.

“Có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em giải quyết, chỉ cần em bảo, tôi đừng bao giờ rời xa em.”

Nghe được những lời này, Thịnh Thảo An khóc càng thương tâm hơn, những lời này cô vẫn luôn muốn nghe, không ngờ bây giờ đã tận tai nghe được, tại sao lại không vui thế này? Tại sao…trong lòng cô lại đau như vậy?

“Tôi…” Thịnh Thảo An cứ khóc mãi, mãi mà không nói ra được chữ nào. Bởi cô không ngờ Triệu Dương sẽ nói ra những lời trong lòng của cô.

Cô muốn nói với anh, cô vẫn luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ, cô rất mệt rất đau, cũng muốn tìm người đến gánh vác cùng mình, nhưng nỗi đau này chỉ luôn có mình cô gánh chịu.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng ở bên em, em hãy để tôi ở bên chăm sóc em đi.” Triệu Dương đặt tay lên vai cô. Ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối, từng cái chớm mắt, như điều khiển nhịp tim cô.

Người đàn ông này thực ra rất đẹp trai, gương mặt ấy đã cắm sâu gốc rễ vào trong lòng cô.

Gương mặt của anh dần dần đến gần. Thịnh Thảo An cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.

Môi của bọn họ chỉ còn cách nhau 0.01 mm nữa thôi. Chỉ thiếu một chút nữa, thì cô liếc mắt thấy bóng người ở khe cửa. Cô không nhầm, đó chính là Đường Lực.

Thịnh Thảo An mới bang hoàng nhận ra mình vừa chìm đắm trong tình cảm dành cho Triệu Dương không thể thoát ra được, cô vội vã đẩy anh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.