"Em tha thứ cho anh được không? Cho anh một cơ hội nữa, đừng tìm Đường Lực đó nữa, được không? Chỉ cần là những thứ em thích, anh đều sẽ cho em, em muốn anh làm gì, anh cũng sẽ nhảy vào nước sôi lửa bỏng để làm cho em, em muốn điều gì? Ngoại trừ Đường Lực, anh có thể cho em mọi thứ." Triệu Dương nói với Thịnh Thảo An bằng giọng gần như là cầu xin.
Giây kế tiếp, cơn tức giận của Thịnh Thảo An lên đến đỉnh điểm: "Anh đừng có lải nhải bên tai tôinữa."
Triệu Dương không ngờ những lời hứa hẹn của anh lại khiến Thịnh Thảo An thờ ơ lạnh nhạt và tức giận như thế, cô gần như nhảy dựng lên.
"Được rồi, anh sẽ không nói gì nữa. Em đừng kích động, anh lập tức sẽ đi tìm người mà em muốn tìm." Triệu Dương nói xong liền đi ra ngoài.
Thực ra Thịnh Thảo An cũng rất đau khổ và rối bời. Cô biết rằng không thể bỏ dở giữa chừng, cô phải thực hiện kế hoạch này đến cùng. Dù sao, cô đã hy sinh không tiếc thứ gì, cô cũng không còn gì để mất nữa, cô còn gì để sợ hãi nữa đâu?
Tất cả những điều này sẽ khiến mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, cô phải làm tốt mọi thứ.
Triệu Dương vốn nghĩ rằng anh phải tốn nhiều công sức mới tìm được Đường Lực, nhưng không ngờ vừa bước ra ngoài, liền thấy Đường Lực đi đến.
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Không phải người phụ nữ yêu dấu của anh yêu cầu anh đi tìm tôi sao? Tôi không muốn anh cực khổ, nên tôi chủ động đến tìm anh rồi đây." Giọng điệu của Đường Lực thực sự là vênh vang, nhưng Triệu Dương vừa giơ nắm đấm lên, nhưng lại không thể không bỏ xuống.
Cảnh đó đương nhiên không qua được mắt Đường Lực.
"Sao? Anh vẫn muốn đánh tôi, đánh người đàn ông mà người phụ nữ của anh yêu à?" Bây giờ anh ta đang cố ý chế giễu Triệu Dương.
"Đừng nói những lời này nữa." Triệu Dương ngay lập tức bịt tai mình lại, bởi vì anh cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đường Lực lại được nước lấn tới: "Nếu khi chúng tôi kết hôn, anh muốn làm phù dâu, tôi cũng không quan tâm. Miễn là cô ấy đồng ý, anh có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn."
"Đừng ở đây nói mấy chuyện vớ vẩn nữa!" Triệu Dương siết chặt tay thành nắm đấm.
"Được rồi, tôi phải đi chăm sóc người phụ nữ mà anh yêu thương đây, anh đừng ở đây làm phiền chúng tôi nữa." Sau khi nói xong,Đường Lực ngay lập tức đi vào.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Triệu Dương thực sự rất đau lòng, anh phải làm thế nào để cứu vãn tình yêu giữa hai người, hai người họ thực sự phải đi đến hồi kết rồi sao, anh cảm thấy rất đau đớn, dậm chân xuống sàn, dường như sàn nhà cũng thốt ra nỗi bất bình đau đớn đó.
Nhưng mọi thứ dường như đã đạt đến mức độ không thể kiểm soát được nữa. Anh nên làm thế nào mới tốt đây? Không biết Triệu Dương đã đợi bên ngoài bao lâu, bên trong cuối cùng cũng có một số động tĩnh.
Người mở cửa hóa ra là Đường Lực.
"Anh có thể vào rồi, cô ấy cho anh vào."
Đường Lực vừa nói xong,lập tức sải bước về phía trước.
Triệu Dương vui mừng bước vào trong, vì anh nghĩ rằng Thịnh Thảo An cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi. Ai mà biết rằng Đường Lực đi được nửa đường lại quay lại.
"Nhưng tôi cảnh cáo anh không được động tay động chân với cô ấy, bởi vì..."
Đường Lực nói đến đây liền cố tình không nói tiếp nữa, phần còn lại để bản thân anh tự biết. Triệu Dương cũng không hỏi tiếp, chỉ ủ rũ đi vào.
"Thảo An, em có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?" Triệu Dương lo lắng hỏi.
"Tôi rất ổn, tôi không sao cả, chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa, nói thật với tôi đi, tại sao anh cứ ở bên cạnh làm phiền tôi thế?" Thịnh Thảo An nói thẳng thắn.
Triệu Dương lại chọn cách im lặng.
Thịnh Thảo An không nhịn được tiếp tục nói: "Tôi đã nói với anh rồi, người tôi thích là Đường Lực. Tại sao anh cứ làm phiền tôi như thế? Anh làm phiền tôi như thế này thấy rất thú vị phải không? "
"Nhưng anh thực sự không yên tâm về em. Anh chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc em." Triệu Dương lại nhìn Thịnh Thảo An với ánh mắt mềm yếu, ánh mắt toát lên tình cảm.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi." Thịnh Thảo An lại thấy như muốn phát điên.
"Em không thể chịu được ánh mắt này, có phải vì trong lòng em vẫn còn có anh." Trong lòng Triệu Dương nhận định điều này.
Thịnh Thảo An vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Anh đừng có nói linh tinh, tôi không thích anh. Hai chúng ta sớm đã là chuyện không thể, tôi đã thảo luận với Đường Lực rồi. Hai chúng tôi sẽ ra nước ngoài phát triển, anh tự lo cho chính mình đi. "
"Cái gì? Hai người thảo luận xong với nhau lúc nào?"
"Vừa nãy." Thịnh Thảo An thờ ơ nói ra những lời này.
Triệu Dương vẫn không cam tâm hỏi: "Em chắc chắn là nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Nếu tôi chưa nghĩ xong, tôi sẽ không cho anh vào đây."
"Vậy cho anh đi cùng với em sang đó, hoặc là em có thể nhận anh làm trợ lý. Anh sẵn sàng ở bên cạnh em làm trâu làm ngựa, một lòng một dạ chỉ muốn ở bên cạnh em. "
Nếu như không ở bên cạnh cô, anh không thể yên tâm được.
"Rốt cuộc anh đã nói đủ chưa? Tôi đã nói hết sức tử tế với anh. Tôi không phải đang bàn bạc với anh. Tôi đang thông báo, nếu anh không hiểu những lời tôi nói, vậy thì chúng ta chỉ có thể là kẻ thù, không thể làm bạn nữa. Tôi hy vọng sau này chúng ta gặp mặt sẽ là những người bạn tốt, giống như trước đây.” Thịnh Thảo An nói một cách bướng bỉnh.
Trước đây? Triệu Dương lại cảm thấy hai từ này đặc biệt mỉa mai? Hai người họ làm sao có thể trở lại giống như trước đây nữa, nếu có thể trở lại trước đây, anh nên theo đuổi cô ấy từ lâu, sẽ không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để quen biết Đường Lực. Chẳng lẽ bây giờ mọi thứ đều không cứu vãn được nữa rồi sao?
"Em biết đấy, nếu thích ai đó, sẽ chỉ muốn người đó hạnh phúc. Chỉ cần thấy em hạnh phúc, anh sẽ rời đi." Triệu Dương chỉ đành nói những lời này với Thịnh Thảo An.
"Chẳng lẽ anh muốn tận mắt nhìn thấy tôi kết hôn với người đàn ông khác sao?"
Khi nghe thấy câu này, Triệu Dương thực sựsững sờ, bởi vì anh thực sự không muốn nhìn thấy cảnh đó, bởi trái tim anh sẽ rất đau, anh thực sự muốn bảo vệ cô, nhưng, những chuyện này làm anh thực sự quá mệt mỏi rồi. Anh căn bản không có cách nào xử lý thật tốt những chuyện đó.