Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 669: Không thể quay đầu



"Hai người sắp kết hôn sao?" Triệu Dương cảm thấy mình như kẻ mất hồn. Dù sao đi chăng nữa, anh ta cũng không thể chấp nhận chuyện này.

Thịnh Thảo An mà anh ta yêu lại nói ra những lời như vậy khiến anh nghi ngờ phải chăng mình chỉ đang nằm mơ thấy ác mộng mà thôi.

Nhưng những lời tiếp theo của Thịnh Thảo An đã thức tỉnh anh, khiến anh càng đau lòng hơn.

"Hy vọng anh vẫn tiếp tục tự lừa mình dối người, tôi sắp kết hôn với anh ấy rồi, anh muốn làm phù rể hay phù dâu? Hay muốn làm vú em của chúng tôi? Hay anh muốn chăm sóc chúng tôi cả đời, đúng không? Chăm sóc luôn cả con của chúng tôi nữa?"

Lúc này, những lời Thịnh Thảo An nói càng lúc càng khó nghe, bởi vì cô muốn Triệu Dương hoàn toàn mất hy vọng.

"Không!" Triệu Dương chệnh choạng lui về sau mấy bước.

"Người đang suy nghĩ viễn vông là anh chứ không phải chúng tôi. Chỉ mong sau này anh đừng quấy rầy tôi nữa, những gì tôi nói với anh đều là những lời thật lòng, hơn nữa tôi còn muốn nói với anh rằng, từ trước đến nay tôi chưa từng yêu anh."

Hai bàn tay của Thịnh Thảo An siết chặt, cô phải dốc hết sức mới có thể nói ra những lời này, cô cũng biết những lời cô nói ra làm anh tổn thương nhiều thế nào nhưng cô không thể không làm như vậy.

Triệu Dương thì ngồi phịch xuống đất, cả người như thể không còn chút sức lực nào, cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh.

Thấy bộ dạng thất thần của Triệu Dương, Thịnh Thảo An cũng cảm thấy tim mình rất đau, đau đến không thể thốt nên lời. Thế nhưng hiện tại cô cảm thấy đau khổ cỡ nào đi nữa thì vẫn phải tiếp tục đi tiếp con đường này. Bởi vì, cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Triệu Dương, xin lỗi vì đã cố ý làm anh tổn thương như vậy nhưng em thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Thịnh Thảo An đứng đó, đau lòng nhìn Triệu Dương đang ngồi bệt dưới đất, thế nhưng cô nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy. Bởi vì, cô không thể để cho Triệu Dương nhận ra tất cả. Hãy để một mình cô gánh chịu tất cả những khổ đau, hai người bọn họ coi như đã được định sẵn là cả đời này cũng không thể ở bên nhau được nữa.

"Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, sau này anh không nên làm phiền chúng tôi nữa." Thịnh Thảo An hít sâu một hơi, lấy tinh thần để nói ra những lời này.

Vốn dĩ, Thịnh Thảo An cho rằng khi Triệu Dương nghe xong sẽ lập tức bỏ đi nhưng ai ngờ anh ta lại bình tĩnh đứng dậy, không bỏ đi mà lại bước đến trước mặt cô, nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, lóe lên sự đau thương ngập tràn.

Cô ngoảnh mặt đi vì chột dạ. Bởi vì cô đã mất hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh. Cô sợ rằng mình sẽ bị lún sâu vào đó.

"Em nói đi, tại sao em lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh? Phải chăng em đang có điều gì khổ tâm? Em hãy nói cho anh biết đi! Nhất định là Đường Lực uy hiếp em làm như thế, rốt cuộc anh ta đã dùng thủ đoạn đê tiện gì để khiến em phải nghe theo anh ta như vậy.”

Triệu Dương vốn dĩ cũng rất tức giận muốn bỏ đi, nhưng anh ta biết nếu lần này bỏ đi thật thì có thể sẽ mất Thịnh Thảo An mãi mãi, nếu đã đến bước này thì giờ đây anh nhất định phải đấu tranh cho chính mình.

Huống chi Thịnh Thảo An còn vì anh mà bị thương nặng như vậy, anh làm sao có thể bỏ cô mà đi chứ, cho dù cô nói những lời tuyệt tình anh cũng sẽ không đi. Anh đã quyết tâm rồi thì phải làm cho tới nơi tới chốn, nếu không tương lai sẽ càng khó khăn hơn, hơn nữa, trong lòng anh hiện đã đưa ra một quyết định trọng đại, nếu anh nói ra thì chưa biết chừng trong lòng sẽ càng thoải mái hơn.

Anh không muốn kềm nén bản thân nữa, hiện tại mọi mũi nhọn đều chỉ về phía Đường Lực, chỉ cần giải quyết được Đường Lực thì việc hai người họ ở bên nhau chắc sẽ không còn vấn đề nữa.

Thịnh Thảo An cũng rất sốc, bởi cô không ngờ lúc này đây, Triệu Dương lại trở nên mạnh mẽ đến mức hoàn toàn gạt phăng những dồn ép mà cô gây ra cho anh, hình như những gì cô làm chẳng khác nào lợn lành chữa thành lợn què, có lẽ Triệu Dương lại càng muốn ở lỳ bên cạnh cô.

Trong đầu Thịnh Thảo An lóe lên một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ anh muốn theo cô và Đường Lực cả đời sao? Không phải, không thể nào! Chắc anh ta không ngốc như vậy đâu. Cô vẫn đang âm thầm tự thuyết phục chính mình, chắc vì anh không muốn tin những chuyện này là thật.

"Không hiểu anh đang nói nhảm gì nữa, tôi và Đường Lực là tâm đầu ý hợp, tôi chuẩn bị cùng anh ấy cao bay xa chạy, bên cạnh đó tôi cũng sẽ không cho anh tôi biết chuyện này. Hơn nữa, cho dù anh ấy biết thì cũng không thay đổi được gì, nên tôi xin anh đừng lo chuyện bao đồng nữa, hiện tôi chỉ mong anh hãy rời khỏi đây, lẽ nào mong muốn đơn giản như vậy mà anh cũng cần tôi phải nói đi nói lại nhiều lần mới được sao?”

Bây giờ, Thịnh Thảo An cũng nhận ra sự khó khăn, đồng thời mọi chuyện cũng trở nên rối rắm, cô cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì, cô không ngờ Triệu Dương như thể biến thành một kẻ cứng đầu, thấy anh ta cứ khăng khăng dây dưa như vậy, lòng cô càng lúc càng trở nên dao động, mặt khác vẫn còn một chút băn khoăn khi cô không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, chẳng lẽ cô thật sự quá câu nệ sao?”

"Thật ra em hoàn toàn không cần phải tự gây áp lực cho mình, anh hiểu là em có nỗi khổ riêng, nếu không em sẽ không nói với anh những lời như vậy, hai chúng ta mới là tâm đầu ý hợp, anh mới là người sẽ đưa em cao bay xa chạy." Triệu Dương không để bụng những gì Thịnh Thảo An nói, thay vào đó anh ta còn cố ý nói ra những lời giống như ba đang giảng giải đạo lý cho con gái vậy, tiện thể cầm lòng không đặng mà nắm lấy tay cô.

Cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ bàn tay của anh, Thịnh Thảo An sợ hãi vội vã rút tay lại, bởi vì khoảnh khắc ấm áp đó khiến cô quyến luyến nên cô cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì nữa. Vì vào giờ khắc này, cô đang bị bối rối, lúc nãy anh có nói sự quyết tâm chắc chắn của tôi hình như chỉ vì vài ba câu của người đàn ông trước mặt mà bắt đầu dao động, nhưng bộ dạng của anh như vậy liệu có ổn không? Anh cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.

Cô có nên cao bay xa chạy cùng người đàn ông trước mặt này không hay là tiếp tục chọn con đường báo thù không thể quay đầu? Cũng chính vào lúc này, trong đầu cô đột nhiên lại hiện lên hình ảnh Đường Lực đang cười xấu xa. Vì vậy, trong lòng cô nhanh chóng có quyết định.

"Anh mơ mộng hão huyền rồi, nếu tôi đã đồng ý kết hôn với Đường Lực thì không còn chỗ cho anh nữa. Nếu anh không thể bỏ được tôi thì anh cứ làm vú em cho chúng tôi như lúc trước đi, dù sao chúng tôi cũng cần thêm một người chứng hôn, có anh hay không có anh thì vẫn vậy." Những lời nói của Thịnh Thảo An lúc này vô cùng lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.