Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 677: Thịnh trình việt nổi giận



“Cô cảm thấy lời bảo đảm của cô có ý nghĩa sao?” Thịnh Trình Việt lại nói lời hăm dọa, không biết vì sao Thịnh Thảo An cảm thấy thái độ của anh hơi giống với Đường Lực, làm cho cô không nhịn được thấy sợ hãi.

Chắc chắn là sự sợ hãi của Thịnh Thảo An cũng lọt vào tầm mắt Thịnh Trình Việt.

“Bây giờ cô sợ tôi rồi sao?”

“Cho dù là xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn là anh trai em, nhưng em chỉ hy vọng anh có thể giúp em lần cuối cùng này.” Thịnh Thảo An vẫn chưa hết hy vọng cầu xin.

“Cô dựa vào gì mà muốn tôi giúp? Tôi đã nói rồi, đó là lần cuối cùng giúp cô, tuyệt đối sẽ không ngoại lệ vì cô.” Thái độ của Thịnh Trình Việt rất kiên quyết.

“Anh đừng cố chấp như vậy, chuyện này đối với anh mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ dễ như trở bàn tay, hơn nữa em còn biết, bây giờ công ty anh điều hành đang ngày càng lớn mạnh. Vì vậy em biết anh có đủ năng lực rung chuyển trời đất giống như trước đây.”

“Không ngờ bây giờ khả năng nịnh hót của cô lại lợi hại như vậy.”

“Anh, anh đừng nói với em những lời như vậy, em thật sự không còn cách nào khác nên mới tới đây tìm anh giúp đỡ.” Thịnh Thảo An mặc kệ hết tất cả nói.

“Cô dựa vào gì mà cho rằng tôi sẽ giúp?”

“Dựa vào việc em là em gái anh.” Thịnh Thảo An nói bằng vẻ kiên định.

“Tôi có thể không tổn thương cô, nhưng anh tuyệt đối sẽ không tha cho Đường Lực.”

Ngọn lửa thù hận trong tim Thịnh Trình Việt được đốt cháy một cách mãnh liệt.

“Có em ở đây, anh đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương anh ấy. Nếu anh muốn tổn thương anh ấy, anh phải bước qua xác em trước, nếu không thì em tuyệt đối không để cho anh động vào một sợi tóc của Đường Lực.” Bởi vì cô muốn đích thân làm những chuyện này, hơn nữa nếu để Đường Lực tự sát như vậy, quả thật quá có lợi cho anh ta, vì vậy Thịnh Thảo An tuyệt đối không cho phép những chuyện này xảy ra, cô nhất định phải đích thân làm những chuyện này.

“Anh, anh giúp em một lần này thôi, những chuyện còn lại cứ giao cho em, em bảo đảm sẽ không làm anh thất vọng.” Thịnh Thảo An thề son sắt với anh, nhưng Thịnh Trình Việt sớm đã không coi lời cô nói ra gì: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời cô nói sao?”

“Em biết bây giờ anh sẽ không tin những gì em nói, nhưng anh hãy cho em một thời gian, em nhất định sẽ nói cho anh biết, những chuyện em đang làm đều là vì…” Thịnh Thảo An nói được một nửa thì bị Thịnh Trình Việt cắt ngang.

“Vì điều gì? Cô vẫn không cảm thấy xấu hổ khi nói những lời này với tôi sao? Cô làm cho ba mẹ tức đến thế rồi. Giờ cô còn muốn chọc tôi tức chết sao?” Thái độ của Thịnh Trình Việt rất cứng rắn.

“Anh, coi như em cầu xin anh.” Thịnh Thảo An kích động đến mức quỳ xuống, bởi vì cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa.

Thịnh Trình Việt vẫn không quan tâm những lời này, anh giận dữ nói với cô: “Cô cho rằng cô quỳ trước mặt tôi thì có thể sao?”

“Anh, em biết anh không phải là người có tâm địa sắt đá.” Bởi vì trải qua khoảng thời gian sống chung, cô cũng hiểu rõ anh trai mình, chẳng qua là ngoài miệng lạnh lùng nhưng trong lòng lại mềm yếu, chỉ cần mình cầu xin anh ấy lần nữa, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý, trong lòng Thịnh Thảo An có một niềm tin như vậy.

“Cô đánh giá quá cao bản thân mình rồi.” Những câu chữ lạnh lùng của Thịnh Trình Việt lại đả kích cô lần nữa.

“Anh, rốt cuộc em phải làm gì anh mới đồng ý tha cho Đường Lực?” Bây giờ Thịnh Thảo An đã gấp gáp đến mức sắp phát khóc rồi.

“Không phải tôi không tha cho anh ta, mà chính anh ta không muốn buông tha bản thân mình.”

Người đã đắc tội với Thịnh Trình Việt anh mà muốn có một kết cục tốt đẹp sao?

Không có cửa!

Tiêu Mộc Diên vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy mọi chuyện, không ngờ chuyện đã phát triển đến mức độ này, vậy mà Thịnh Thảo An vẫn luôn một lòng với Đường Lực.

Tiêu Mộc Diên vội vàng đi tới đỡ Thịnh Thảo An đứng dậy: “Em đừng quỳ nữa, Đường Lực không phải người tốt, em đừng ở cạnh anh ta nữa, em hãy nghe lời anh chị đi.”

Nhưng Thịnh Thảo An lại thô lỗ hất tay cô ra, cô lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc này Thịnh Thảo An mới nhận thấy vừa rồi cô phản ứng quá kịch liệt, ngay lập tức hành động này đã làm sắc mặt Thịnh Trình Việt sầm lại: “Cô dám ra tay với cô ấy?”

Thịnh Trình Việt bừng bừng sát khí, làm cho Thịnh Thảo An càng sợ hãi, cô vội vàng xin lỗi: “Em xin lỗi, em thật sự không cố ý, ban nãy em chỉ nhất thời kích động, xin lỗi chị, chị có sao không?”

Cô định đi qua đó dìu chị đứng dậy, nhưng kết quả lại bị Thịnh Trình Việt đẩy ra.

“Nếu cô dám động vào một sợi tóc của cô ấy nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô và tên Đường Lực kia đâu, anh ta cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp, tôi khuyên cô, bây giờ lập tức rời khỏi đây, nhân lúc tôi vẫn chưa tức giận, nếu không thì hai người sẽ chết rất khó coi đấy.” Thịnh Trình Việt quát Thịnh Thảo An.

Thịnh Thảo An sửng sốt, lúc đầu cô chỉ nghĩ tới đây, ăn nói khép nép để cầu xin, không ngờ mọi chuyện lại càng trở nên tồi tệ hơn.

“Anh, em thật sự không cố ý, xin anh tha thứ cho em được không? Cho em thêm một cơ hội, anh bảo em làm gì em sẽ làm đó, anh muốn em làm gì em đều đáp ứng anh.” Thịnh Thảo An thật sự không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Tiêu Mộc Diên thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của Thịnh Thảo An thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu: “Em vì anh ta mà làm những chuyện như vậy có đáng không?”

Không đáng.

Trong lòng Thịnh Thảo An nhanh chóng đưa ra câu trả lời, nhưng cô làm những chuyện này là vì lý do khác, chỉ là cô không tiện nói ra lý do này với bọn họ, vì vậy cô chỉ có thể cực khổ tự mình thừa nhận.

“Em biết anh chị đối xử với em rất tốt, nhưng bây giờ em chỉ muốn cầu xin anh chị giúp em một lần này thôi.” Thịnh Thảo An biết mình không thể cầu xin Thịnh Trình Việt, do đó cô tập trung sự chú ý lên người Tiêu Mộc Diên.

Một giây sau, Thịnh Thảo An đã nhào sang ôm chân Tiêu Mộc Diên: “Chị, em cầu xin chị, chị cho em một cơ hội, xin anh em tha cho Đường Lực, để anh ấy được tự do, như vậy anh ấy mới có thể tiếp tục kinh doanh mà không bị cảnh sát truy đuổi nữa. Đây là yêu cầu duy nhất của em, chỉ cần chị đồng ý với em chuyện này, sau này em sẽ không trở về đây nữa, em cũng sẽ không làm phiền hai anh chị nữa.”

Lúc Thịnh Thảo An nói câu cuối cùng, thật ra tim cô đã đau âm ỉ, cô cũng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình này, chỉ là không ngờ chuyện lại xoay chuyển theo hướng này này, cô chỉ có cách tự gánh vác.

“Em biết mình đang nói lung tung gì không? Đây chính là nhà em, tại sao em không thể trở về chứ?” Bây giờ ngay cả Tiêu Mộc Diên cũng bắt đầu cảm thấy tức giận rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.