Thực ra, Tiêu Mộc Diên muốn giáo huấn Thịnh Trình Việt một trận, nhưng nghĩ đến những điều anh vừa làm với cô, cô không muốn nói chuyện với anh nữa, cô quyết định phải thị uy với anh nếu không lần sau anh sẽ lại làm như vậy tiếp, bây giờ cô không muốn để ý đến anh nữa.
Sau khi cô bước lên du thuyền, liền ngồi trong góc tức giận, sau đó cố tình thể hiện ra ngoài mặt rằng ‘em đang rất tức giận’, nhưng Thịnh Trình Việt lại cảm thấy thích thú với dáng vẻ đó của cô. Anh không ngờ mới đùa cô chuyện nhỏ như thế thôi mà đã có thể làm cho cô lộ ra dáng vẻ dễ thương như vậy rồi, sao người phụ nữ của anh lại hài hước như thế chứ? Thực sự hiếm thấy đó.
Ban đầu anh chỉ muốn xem Tiêu Mộc Diên lo lắng cho mình như thế nào. Anh không ngờ rằng cô thực sự ngoan ngoãn đi qua đây mà còn trông rất dễ thương, vì vậy anh không thể không dàn xếp ra một vở kịch như thế, nhưng bây giờ chỉ cần dỗ dành cô ấy một chút, cũng có thể làm cô dịu lại, nhưng anh phải làm thế nào mới có thể dỗ dành người phụ nữ trước mặt này đây?
Tiêu Mộc Diên ngồi tức giận ở đó. Ban đầu, cô nghĩ rằng Thịnh Trình Việt sẽ nhanh chóng đến dỗ cô. Ai mà biết rằng anh chẳng có bất kỳ hành động nào, cô ngồi đó một mình hờn dỗi. Đúng là càng nghĩ càng tức giận, tại sao anh vẫn không qua đây chứ?
Cô thậm chí còn cảm thấy mình sắp nổi trận lôi đình đến nơi rồi. Anh nói những chuyện như vậy với cô còn không mau đến xin lỗi, làm cô tức giận mà còn không nhận sai. Cô thực sự càng nghĩ càng giận, nhưng giờ cô không biết nên làm gì mới phải?
Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không có hành động gì, vì vậy cô phải tự hành động trước. Cô đứng dậy, nhìn xung quanh một lúc, kết quả, cô không thấy bóng dáng Thịnh Trình Việt đâu. Chẳng lẽ anh lại chơi trò trốn tìm sao? Người đàn ông xấu tính này muốn làm cô tức chết à?
Cô dậm chân bực bội, kết quả khi quay người lại, cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang làm gì đó trong boong thuyền, cô định bước đến đó thì đúng lúc thấy anh đi từ trong xa nên cô giả vờ tức giận quay đi.
"Bà xã ơi." Thịnh Trình Việt chạy lại, nũng nịu gọi.
"Anh qua đây làm gì? Chẳng phải anh không cần em nữa rồi sao?" Cô cố tình nói, thực tế là cô chỉ muốn anh dỗ dành mình thôi.
Thấy dáng vẻ khó chịu của cô, Thịnh Trình Việt thực sự cảm thấy quá đỗi dễ thương, không kiềm được mà hôn lên mặt cô một cái thật kêu.
"Ai cho anh hôn em khi chưa được em cho phép hả?” Tiêu Mộc Diên vẻ mặt mặt giận dữ khó chịu, nhưng Thịnh Trình Việt lại như người biết rõ còn giả vờ như không biết, lấy tay nhéo má cô: "Bởi vì bà xã của anh thực sự dễ thương quá đi mất, anh thừa nhận vừa rồi là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh, anh không nên đùa như vậy với em."
Thịnh Trình Việt cố gắng xin lỗi Tiêu Mộc Diên, nhưng tại thời điểm này, cô lại càng nói nhiều hơn về sự đau khổ của mình: "Anh có biết vừa rồi một mình em đợi anh khổ thế nào không hả?"
"Vì thế, bây giờ anh đang nhận tội với em mà, đồ ăn ngon, và anh. Tất cả đều là của em." Anh lại nói với Tiêu Mộc Diên với giọng nói ấm áp.
Nghe anh nói vậy, Tiêu Mộc Diên không nhịn được cười, người đàn ông này luôn có cách dỗ dành cô vui, sắp gần như không ứng phó kịp nữa rồi.
"Chỉ là bây giờ em không đói đụng nữa, vì em gần như bị anh làm giận no rồi." Tiêu Mộc Diên vừa nói xong, bụng cô đã réo ục ục biểu tình, làm cô ngại đỏ mặt.
Lúc này, Thịnh Trình Việt không thể nhịn được cười, vốn dĩ anh biết kết quả chuyện này nhưng bị Tiêu Mộc Diên lườm xong, anh lập tức bỏ qua vấn đề này.
"Bà xã ơi, anh đã làm rất nhiều món bên trong. Nếu em không vào trong ăn, thế thì quả thật quá lãng phí rồi đấy." Anh chỉ có thể nói với cô bằng giọng cầu xin, vì anh biết rằng bây giờ Tiêu Mộc Diên muốn anh dỗ dành cô ấy như vậy.
"Coi như em giúp anh, ăn đồ ăn ở bên trong đó nhé." Sau khi nghe những lời này, Tiêu Mộc Diên tỏ ra rất vui vẻ, cô lập tức quay người bước vào bên trong. Không ngờ rằng bên trong tất cả đều là sushi và sashimi. Vốn nghĩ rằng do Thịnh Trình Việt tự nấu ăn cơ, thì ra là đồ ăn lạnh làm sẵn, chỉ có điều thức ăn trên núi quá nhiều dầu mỡ. Bây giờ ăn những thứ này lại khá hợp lý, người đàn ông này đúng là nhiều trò, đến cả việc ăn uống cũng nhiều chiêu trò như thế.
Chỉ là bây giờ cô quá lười biếng để chiến đấu với bụng của mình, cô không thèm để ý nữa, lấy đồ ăn ra, bởi vì bây giờ cô thực sự biến nỗi đau thành sức mạnh, nhất định phải ăn hết đồ ăn trước mặt, nếu không thì lấy đâu ra sức giáo huấn Thịnh Trình Việt.
Khi Thịnh Trình Việt nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của Tiêu Mộc Diên, anh không kìm được lấy khăn giấy để giúp cô lau hạt cơm bên khóe miệng: "Em ăn chậm thôi."
Không ai tranh với cô, ăn nhanh như vậy làm gì chứ?
"Sao hả? Chê em ăn thô lỗ à, có bản lĩnh thì ly hôn đi." Tiêu Mộc Diên lại nói đùa với anh.
“Rõ ràng là em biết anh sẽ không nỡ ly dị bà xã thân yêu của mình mà." Anh lại nũng nịu nói với Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên nghe xong thực ra trong lòng rất hạnh phúc. Người đàn ông này thực sự biết dỗ dành các cô gái quá đi mất: "Mấy thứ đó rốt cuộc anh đã học từ đâu vậy?"
Anh lại bắt đầu suy nghĩ.
"Mấy cái này là do người khác dạy."
Sau khi nghe thấy lời đó, Tiêu Mộc Diên phì món sushi đang ăn trong miệng ra ngoài: "Ai dạy anh thế, chắc chắn là đám con gái đó phải không? Em biết ngay là anh với mấy cô gái đó vương vấn không dứt mà!"
"Bà xã, từ này em dùng sai rồi. Từ trước đến nay anh chỉ có mình em là bạn gái. Em tuyệt đối đừng nói lung tung, anh không chịu nổi nỗi oan này đâu."
"Nếu không thì làm thế nào mà anh lại hiểu mấy thứ đó, em biết thừa rằng làm sao anh có thể biết nhiều kiểu như vậy, làm cho tâm trạng của em lên xuống thất thường. Em thấy là anh đang cố tình, bây giờ anh cũng đang cố tình phải không?" Cô cố tình buộc tội anh.
"Bà xã ơi, oan cho anh quá." Thịnh Trình Việt chỉ còn cách giơ tay đầu hàng, đối mặt với sự vô lý của cô, anh chỉ cảm thấy dễ thương, thậm chí bị mê hoặc, tại sao người phụ nữ trước mặt anh lại có thể dễ thương đến như thế chứ?
"Thực ra, những thứ này đều là do anh đọc sách mà học được. Làm thế nào có thể khiến cho một người phụ nữ hạnh phúc, vì vậy anh đã áp dụng những điều này lên chúng ta, xem liệu chúng ta có thể gắn bó suốt đời hay không."
Vừa nói, Thịnh Trình Việt lại thể hiện ra một biểu cảm nghịch ngợm. Sau khi nghe những lời này, Tiêu Mộc Diên cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc. Cô cố tình lờ đi những gì anh nói, quay mặt sang một bên. Thực ra cô đang cười trộm, rồi cô tiếp tục ăn từng miếng lớn. Còn Thịnh Trình Việt giúp cô gắp đồ ăn sau đó đưa cho cô nước uống. Dù sao động tác hai người rất là ăn ý.
"Cuối cùng cũng ăn no rồi à? Có phải là nên đến lượt anh rồi không?" Thịnh Trình Việt cười xấu tính.
"Người khác đã dạy cho anh nhiều điều như thế, em cũng cảm thấy rằng mình cần phải dạy cho anh thứ khác rồi." Sau đó, Tiêu Mộc Diên nhảy lên người Thịnh Trình Việt.