Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 724: Đánh cô



Tiêu Mộc Diên vội vàng tiến đến túm chặt Thịnh Trình Việt: “Anh đang làm cái quỷ gì vậy? Sao lại vô cớ đánh người hả?"

Nguyên buổi sáng hôm nay cô luôn cảm thấy rất buồn bực, nhưng cô biết Thịnh Trình Việt nói đến tìm cô thì nhất định sẽ đến. Cô không hi vọng gặp mặt cái tên bảo thủ Thịnh Trình Việt, nên cô quyết định lén trốn ra ngoài. Cô lấy ga trải giường buộc một đầu vào cửa sổ, đầu còn lại thả xuống, định bụng sẽ trèo từ trên xuống để thoát ra.

Cô vốn nghĩ tầng này không cao, có thể dễ dàng leo xuống, dọc đường cũng vô cùng thuận lợi, ai ngờ lúc gần xuống đến nơi, cô sảy chân suýt nữa ngã. Nếu không có cậu nhóc kịp thời đỡ cô thì không chừng cô đã ngã sấp mặt rồi. Để trả ơn, cô mời cậu ta đi uống cà phê. Nhưng không ngờ Thịnh Trình Việt đem người theo hung hăng đánh người ta một trận.

Tiêu Mộc Diên thực sự muốn kéo hai người đó ra, bởi vì anh chàng kia nhìn đúng chất thư sinh nho nhã, căn bản không phải đối thủ của anh.

Hết cách, cô đành đứng canh trước mặt anh, còn anh chàng kia đứng đằng sau mặt mũi bầm dập. Cô không thể mặc kệ được nữa, liền quát Thịnh Trình Việt: "Anh điên rồi à, sao lại đánh người ta?"

"Tên này rốt cuộc là ai?" Mặt anh hằm hằm, tràn đầy phẫn nộ chất vấn Tiêu Mộc Diên: “Có phải là bồ của em không? Em lén lút cắm sừng anh à?"

Tiêu Mộc Diên vốn định giải thích nhưng những lời khó nghe của anh đã chọc giận cô, được, nếu anh đã thích hiểu lầm như thế, vậy thì cho anh hiểu lầm luôn.

"Đúng, anh nói không sai!" Ai bảo anh nói mấy lời không lọt tai như vậy, cơn tức hôm qua còn chưa hết, hôm nay anh lại tới đổ thêm dầu vào lửa, cho nên bây giờ cô đang cực kì tức giận.

"Em nói thật sao? Được, vậy anh sẽ giết chết cái tên này."

Lúc này Thịnh Trình Việt đã bị cơn giận làm lú lẫn, không ý thức được những lời Tiêu Mộc Diên nói thực chất là nói dối. Trong mắt anh lúc này chỉ toàn là cừu hận, phẫn nộ ăn mòn từng tế bào trong cơ thể, anh muốn đập cho cái tên ẻo lả trước mặt này một trận.

"Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Khó trách mấy ngày qua em tỏ ra xa cách với anh. Anh tìm đủ mọi cách dỗ dành em, muốn tạo bất ngờ cho em mà em chẳng thèm ngó ngàng tới." Anh bây giờ đã tức đến phát điên rồi, không biết tại sao cứ là chuyện liên quan tới Tiêu Mộc Diên lại khiến anh mất khống chế.

Tiêu Mộc Diên nghe đến mấy câu sau, thực sự bị anh làm tổn thương: “Thì ra trong lòng anh em là loại người như vậy. Anh trăm phương ngàn kế tạo bất ngờ cho em nên anh hi vọng em cũng phải khiến anh bất ngờ. Nhưng là do em không làm điều đó nên anh thấy thất vọng, anh thấy mệt mỏi rồi đúng không?"

"Em mặc dù có đôi lúc hơi tùy hứng nhưng anh cũng bỏ qua. Nhưng mà em cùng một thằng khác đứng cùng nhau nói cười vui vẻ thì anh không chịu được!" Cứ nghĩ đến hình ảnh hai người họ mặt mày rạng rỡ lúc nãy là Thịnh Trình Việt thấy tim mình như bị bóp nát, giống như bị một con dao đâm xuyên cơ thể. Anh cảm thấy bản thân chính đang bị cắm sừng, thực sự không thể chịu đựng nổi.

Sáng nay anh như bị ốm rồi, nên đến tìm Cô, khát vọng muốn tìm thấy Cô làm anh như muốn phát điên rồi. Kết quả là cô lại ở đây hẹn hò với người đàn ông khác, còn cười vui vẻ đến vậy. Anh quả thật nuốt không trôi cục tức này.

Anh từ trước tới nay vẫn luôn một lòng với Tiêu Mộc Diên, nhưng cô lại luôn cố tình gây sự... Chia phòng ngủ gì gì đó, anh đều chiều theo cô, còn muốn tạo bất ngờ cho cô. Ai ngờ lại nhận lại kết quả như vậy, xem ra là do anh đã chiều hư cô rồi.

"Nếu anh đã nói thế thì em cũng nói cho anh biết, em với anh ta sáng nay vừa gặp đã yêu, bọn em quyết định sẽ ở bên nhau, cho nên chúng ta ly hôn đi." Tiêu Mộc Diên nhìn thẳng Thịnh Trình Việt nói.

Chàng trai kia sửng sốt nhìn Tiêu Mộc Diên, không ngờ được là cô lại đột nhiên nói ra những lời đó.

Những lời này thành công chọc giận Thịnh Trình Việt, anh tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình nói ra những điều như vậy. Thế nên anh hung hăng túm lấy cổ tay rồi khóa chặt ra sau.

"Em có biết em vừa nói gì không? Chỉ vì chút chuyện cỏn con mà tranh cãi với anh, sau đó ở với người đàn ông khác, còn muốn gả cho hắn ta. Em đừng vọng tưởng nữa, bây giờ anh sẽ đánh chết anh ta, xem em với anh ta yêu đương kiểu gì được!"

Thịnh Trình Việt bây giờ đã hoàn toàn bị chọc điên, mất lí trí rồi, thế nên anh xông lên định hung hăng giáo huấn tên kia một trận. Còn chàng trai kia thì không hiểu ra sao, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, tiếp tục bị Thịnh Trình Việt đánh cho tối tăm mặt mũi, anh ta vốn không phải là đối thủ của Thịnh Trình Việt nên muốn trốn cũng trốn không nổi.

Lúc Thịnh Trình Việt chuẩn bị giáng một cú đấm nữa xuống thì không ngờ Tiêu Mộc Diên lao tới đứng chắn trước mặt anh ta. Cú đấm rất mạnh của anh rơi thẳng lên mặt của Tiêu Mộc Diên, lúc này anh mới thu tay lại.

Mặt Tiêu Mộc Diên bị sưng lên, không ngờ Thịnh Trình Việt lại ra tay mạnh như vậy. Anh lại dám đánh cô?

Lúc này Thịnh Trình Việt mới dừng tay, vậy mà anh lại đánh cô. Trước giờ anh có ép buộc nhưng vẫn rất thương hoa tiếc ngọc, sao có thể đánh cô chứ? Lúc này, anh vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Còn chàng trai kia thì đau lòng nhìn Tiêu Mộc Diên: “Sao rồi, cô ổn chứ? Sao cô lại ngốc như vậy, anh ta chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn tôi một chút, cô việc gì phải ngốc nghếch nhào lên thế?"

Nghe mấy lời đó, Thịnh Trình Việt càng thấy đau đầu, anh không cho phép bất cứ người đàn ông nào thể hiện sự quan tâm tới Tiêu Mộc Diên. Cô mãi mãi chỉ có thể là của một mình anh.

Lúc Thịnh Trình Việt giơ nắm đấm lên chuẩn bị đánh tiếp chàng trai kia một trận thì Tiêu Mộc Diên lại đứng chắn trước mặt anh: “Anh đánh em chưa đủ à? Anh còn muốn thế nào nữa?"

Nhìn thấy gương mặt sưng đỏ cùng dáng vẻ quật cường của cô, Thịnh Trình Việt lập tức cúi đầu: “Xin lỗi em, anh sai rồi, vừa rồi là do anh quá kích động."

Anh biết tất cả đều là do anh sai, anh không nên đối xử với cô như vậy, nên giờ anh chỉ có thể hạ mình nhận sai, còn nhìn vết thương của cô với vẻ đau lòng.

"Mặt của em sao rồi? Anh lập tức đưa em tới bệnh viện!"

Thịnh Trình Việt lo lắng đưa tay muốn xoa mặt cô, kết quả lại bị cô không kiên nhẫn đẩy ra: “Đừng có đụng vào em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.