Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 746: Đánh nhau



“Anh có thể thả tôi đi sao?” Tiêu Mộc Diên chỉ mang theo tính thăm dò mà nói ra một câu như vậy, không ngờ An Sâm lại khẽ gật đầu với cô.

“Nếu như cô thật sự muốn rời khỏi đây, tôi sẽ không ngăn cản cô, hơn nữa tôi sẽ đích thân đưa cô rời đi.”

“Anh nói thật sao? Anh sẽ không phải bên này vừa tiễn tôi đi, bên kia lại bắt tôi trở lại chứ, tôi ghét nhất loại người lật lọng như thế này.”

An Sâm chỉ lắc đầu: “Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ ép buộc người khác, nếu ở lại nơi này khiến cô cảm thấy khó chịu đến thế, vậy tôi sẽ cho cô rời đi, chỉ là cô có thể nói cho tôi biết, sau khi cô rời khỏi nơi này cô sẽ đi nơi nào không?”

“Đương nhiên tôi muốn...” Vốn dĩ Tiêu Mộc Diên muốn nói về nhà Thịnh Trình Việt, nhưng chắc là bây giờ Thịnh Trình Việt vẫn đang ở trong quán bar, sau khi nghĩ đến việc này, cô liền cảm thấy vô cùng đau đớn, lập tức khép miệng lại, những lời kia vẫn cứ ứ trong cổ họng không thốt ra được.

Sau khi An Sâm nhìn thấy cô im lặng, cùng với vẻ mặt đau buồn kia của cô, anh ta cũng không định hỏi thêm nữa.

“Tài xế chuẩn bị xe.”

Tiêu Mộc Diên không ngờ anh ta lại mở miệng nói ra những lời này một lần nữa: “Tôi đưa cô rời khỏi đây.”

Khi ngồi lên xe, mỗi giây mỗi phút Tiêu Mộc Diên đều giữ cảnh giác, vì thật sự cô rất sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì với mình, mãi đến sau khi xe dừng lại, cô mới phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi.

“Tôi thật sự rất muốn bảo vệ cô, nhưng mà tôi biết cô cũng không muốn tôi ở bên cạnh cô, vì vậy tôi chỉ hy vọng cô nhớ kỹ một việc, cho dù xảy ra chuyện gì, cô đều có thể quay lại tìm tôi, chỉ cần cô đồng ý, tôi vẫn luôn ở nơi đó chờ cô.”

Khi anh ta rất chân thành và thâm tình nói những lời này với cô, thật sự khiến cô được sủng mà lo sợ.

“Thật ra hai chúng ta chỉ quen biết mấy ngày mà thôi, vì sao anh lại hứa hẹn một việc lớn như vậy với tôi, hơn nữa tôi căn bản không đáng giá khiến anh làm như vậy, tôi là một người phụ nữ đã có chồng, hơn nữa tôi đã có ba đứa con rồi. Không đúng, là bốn.” Suýt nữa cô lại quên mất San San.

Hơn nữa cô không hiểu, vì sao người đàn ông này đối xử với mình tốt như vậy, là có mưu đồ gì, hay là...

Anh ta thật sự rất thích mình, thậm chí nguyện chết vì mình.

“Nếu tôi đã đưa cô về lại quán bar một lần nữa, vậy tôi cũng nên đưa cô vào trong.” An Sâm lại lộ ra một nụ cười khổ.

Tiêu Mộc Diên vội vàng mở miệng từ chối: “Việc này cũng không cần thiết lắm, anh đưa tôi đến đây coi như đã hết lòng hết dạ rồi, hơn nữa ân tình lớn này của anh tôi đã không cách nào báo đáp, vì vậy tôi không muốn nợ anh nhiều như vậy, hi vọng từ nay về sau hai chúng ta không bao giờ gặp mặt nhau nữa.”

Sau khi nói xong, cô không chút lưu tình xoay người rời đi, cô căn bản cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người đàn ông này nữa, bởi vì anh ta, cô và Thịnh Trình Việt đã nảy sinh hiểu lầm.

Tiêu Mộc Diên không đi thẳng vào trong gian phòng của quán bar, mà lén lút tránh ở trong góc, vì cô muốn nhìn tận mắt An Sâm rời đi, không muốn anh ta lén lút đi theo mình nữa, không bao lâu sau, quả nhiên An Sâm rời đi rồi.

Nếu anh ta đã rời đi, như vậy cô liền lập tức đi tìm Thịnh Trình Việt.

Chắc là bây giờ Thịnh Trình Việt không ở trong phòng này, cô nhất định phải đi tìm Thịnh Trình Việt nói rõ ràng mọi chuyện, thế là Tiêu Mộc Diên gọi một chiếc xe, quay lại quán bar một lần nữa, lần này khi cô vừa đi đến quán bar, cô liền nhìn thấy Thịnh Trình Việt.

Khi cô định đi về phía anh, lại phát hiện mặt mũi Thịnh Trình Việt bị đánh bầm dập, khóe miệng còn chảy máu.

Nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, đương nhiên Tiêu Mộc Diên vội vàng xông đến, cô không ngờ mình vừa đi đến, lại nhìn thấy Thịnh Trình Việt đang đánh nhau với một người đàn ông khác ở trong này, hơn nữa tình hình bên này đã vô cùng hỗn loạn rồi.

Nhưng khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy rõ người mà anh đang đánh nhau, trong lòng cô lập tức hoảng hốt, vì người đó chính là An Sâm, An Sâm kia vừa mới đưa mình về quán rượu nơi đó, không ngờ mới một lát đã đánh nhau với Thịnh Trình Việt ở nơi này.

Tiêu Mộc Diên lập tức vô cùng sốt ruột, mắt thấy An Sâm kia sắp đánh lên người Thịnh Trình Việt, vì vậy cô bất chấp tất cả ngăn cản trước mặt Thịnh Trình Việt, vì trong thời khắc này, cô không muốn khiến anh chịu bất kỳ tổn thương nào.

Vốn dĩ trong lòng An Sâm vô cùng tức giận, vừa định vung một nắm đấm đánh đến. Sau khi nhìn thấy Tiêu Mộc Diên đột nhiên xuất hiện ngăn cản trước mặt anh ta, lại vội vàng rút tay trở về: “Sao đột nhiên cô xuất hiện ở nơi này vậy? Sao cô lại ngốc như vậy, người đàn ông này thật sự quá khốn nạn, không đáng cho cô ở cùng với anh ta...”

“Đây là chuyện của tôi, tại sao anh phải đánh nhau với anh ấy? Anh có biết không, anh đánh trên người anh ấy, nhưng người đau lòng là tôi.” Tiêu Mộc Diên hét lớn với An Sâm.

Lúc này Thịnh Trình Việt hơi giật mình nhìn Tiêu Mộc Diên.

Một lát sau, dường như Thịnh Trình Việt đã phản ứng lại, lập tức đẩy Tiêu Mộc Diên ra: “Cô đi ra, tôi còn muốn đánh một trận với anh ta!”

Kết quả anh vẫn không để ý đến phản đối của Tiêu Mộc Diên, tiếp tục xông lên phía trước, tàn nhẫn đánh An Sâm, mặc kệ tất cả mọi thứ, hai người lại bắt đầu đánh nhau.

Tiêu Mộc Diên vô cùng sốt ruột, nhưng nhớ đến hình ảnh vừa rồi Thịnh Trình Việt đẩy cô ra như vậy, trong lòng cô khó chịu không nói lên lời, nhưng mà cô biết chuyện quan trọng nhất bây giờ là tách hai người phía trước ra.

“Tôi cầu xin các anh đừng đánh nhau nữa, các anh đừng tra tấn tôi nữa được không, An Sâm, cầu xin anh đừng đánh Thịnh Trình Việt nữa được không?” Lúc này Tiêu Mộc Diên đã khóc hết nước mắt.

Sau khi An Sâm nghe thấy Tiêu Mộc Diên đau đớn kêu lên, lập tức bị phân tán lực chú ý, vì sau khi thấy cô xuất hiện, anh ta chỉ muốn đi thẳng lên phía trước an ủi cô, muốn nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện vừa xảy ra, vốn dĩ anh ta muốn đến nơi này tìm Thịnh Trình Việt giúp cô, vì anh ta biết sau khi cô quay về quán bar, cô ở một mình nhất định sẽ rất khó chịu, vì vậy anh liền muốn bắt người đàn ông này về, nhưng không ngờ ở nơi này, hai người vừa nói một lời không hợp đã xông vào đánh nhau.

Vì An Sâm bị phân tán lực chú ý, vốn dĩ anh ta vẫn luôn chiếm thế thượng phong, lúc này cả người lại rơi vào tình trạng bị đánh.

Lúc này, Tiêu Mộc Diên nhớ đến vết máu trên mặt đất trong phòng tắm của quán bar, chứng tỏ Thịnh Trình Việt đã bị thương. Bây giờ không thể tiếp tục bị thương nữa, vì vậy cô đi lên phía trước, cố gắng giúp anh, kết quả bây giờ người bị đánh lại là An Sâm, cuối cùng, Thịnh Trình Việt đánh một lượt thỏa thích mới kết thúc trận đánh nhau này.

Lúc này Tiêu Mộc Diên sững sờ, vì trong thời điểm này cô nói cái gì Thịnh Trình Việt cũng nghe không lọt tai, trái lại An Sâm lại đặt mỗi một câu một chữ cô nói ở trong lòng.

“Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?” Tiêu Mộc Diên muốn đi lên phía trước quan tâm đến Thịnh Trình Việt, lại bị anh vô tình đẩy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.