Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 767: Vụ án giết người



Tiêu Mộc Diên chạy ra khỏi khu vui chơi như ruồi mất đầu, đi lang thang trên đường không có đích đến.

Không có Thịnh Trình Việt, giờ cô không biết mình nên đi đâu. Rốt cuộc nơi nào mới là chốn dung thân của cô đây?

Người kia thật sự không phải là Thịnh Trình Việt, giờ tim cô rất đau, đau đến mức sắp chết lặng rồi.

Ngay lúc cô cảm thấy mơ màng, dòng người vội vàng lướt qua, bỗng có một người va vào vai cô, làm cô lảo đảo suýt ngã xuống đất, cú va này đã khiến cô chợt nghĩ tới chuyện khách sạn.

Hình như mọi chuyện đều từ buổi tối hôm đó trong khách sạn, nơi đó còn xuất hiện vết máu, cho nên cô phải quay về đó tìm kiếm manh mối, nói không chừng sẽ có một tia hy vọng. Nghĩ đến đây cô mặc kệ tất cả, bắt một chiếc xe tới khách sạn.

Cô lại nhớ tới trong căn phòng đó, hai người họ đã thân mật khắng khít thế nào.

Cô nhất định phải làm rõ, lần trước trong khách sạn đã xảy ra chuyện gì?

Do đó khi cô tìm thấy quản lý ở đại sảnh thì nắm cổ áo ông ta ngay: “Có lẽ ông vẫn còn nhớ vị khách thuê phòng tổng thống bên ông chứ, anh ấy đã xảy ra chuyện gì trong khách sạn của ông, tôi muốn ông nói rõ đầu đuôi mọi chuyện cho tôi nghe, nếu ông không nói, tôi sẽ…”

Những lời tiếp theo, cô thật sự không nói ra được.

Nhưng vị quản lý kia chỉ khẽ thở dài: “Nếu cô muốn biết chuyện người đàn ông đó, tôi có thể nói rõ với cô, chỉ cần cô đừng giết tôi…”

Trên mặt vị quản lý này tràn đầy hoảng sợ.

Tiêu Mộc Diên cũng không định làm khó ông ta, chỉ dẫn ông ta tới nơi khác, muốn nghe ông ta nói rõ mọi chuyện.

“Ấn tượng mà vị khách đó đã để lại cho chúng tôi rất sâu đậm, bởi vì buổi tối hôm đó, anh ấy muốn tạo kinh hỉ cho một người phụ nữ.”

Vị quản lý nói đến đây thì bất giác nhìn Tiêu Mộc Diên một lát, không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ mà ông ta nói là cô.

“Anh ấy đã điều động toàn bộ nhân viên của chúng tôi, để chúng tôi xếp thành một hàng trước cửa phòng người phụ nữ đó, trải thảm đỏ, tay còn cầm hoa hồng.”

Nói xong ông ta không nhịn được cầm một ly nước lên uống.

Nhưng giờ Tiêu Mộc Diên đang lắng nghe say sưa, cô nhìn ông với ánh mắt muốn thiêu cháy.

Vị quản lý vội vàng đặt ly nước xuống, tiếp tục nói một hơi dài.

“Sau đó không biết tại sao người phụ nữ đó lại chạy trốn, không có trong phòng.”

“Chạy trốn ư?” Tiêu Mộc Diên áp sát ông ta, dáng vẻ giống như không muốn tin lời ông ta nói.

“Thật ra tôi không nói dối, bởi vì buổi sáng hôm đó chúng tôi đã gõ cửa rất lâu, nhưng cô ấy không mở cửa, lúc tiến vào mới phát hiện cô ấy đã sớm biến mất rồi, cuối cùng qua camera giám sát mới biết, hóa ra cô ấy trèo cửa sổ chạy trốn, những chuyện này về sau tôi mới biết.”

Lúc này tim Tiêu Mộc Diên lại bắt đầu đau mãnh liệt. Bởi vì cô nhớ tới ngày đó mình đã chạy trốn như thế, rồi gặp được An Sâm, cô không ngờ mọi chuyện lại bắt đầu từ giây phút đó. Anh còn tìm đủ mọi cách tạo kinh hỉ cho cô. Còn cô thì sao, lại không ngừng mang lại rắc rối cho anh.

Nghĩ tới đây, cô càng cảm thấy áy náy.

“Vậy kế tiếp đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Mộc Diên lại tiếp tục truy hỏi.

“Tiếp theo đó…” Vị quản lý này căng thẳng dùng tay gãi đầu mình, giống như đang ra sức nhớ lại điều gì đó.

“Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, mấy ngày sau đó, vào một buổi tối, khách sạn đã xảy ra một vụ án giết người. Người đàn ông đó bị ám sát, khắp người đều là vết thương, hơn nữa đầu cũng chảy rất nhiều máu. Chúng tôi vốn nghĩ rằng anh ấy đã chết rồi, nhưng không ngờ hai ngày sau đã thấy anh ấy bình yên vô sự…”

Vị quản lý lộ vẻ nghĩ mãi không ra.

Khách sạn xảy ra vụ án giết người ư? Tại sao cô không hề biết chuyện này.

“Rốt cuộc chuyện này xảy ra vào lúc nào? Tại sao khách sạn xảy ra vụ án giết người lớn như vậy nhưng không ai nói gì cả?” Trong lòng Tiêu Mộc Diên hỗn loạn, cô luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, chẳng lẽ Thịnh Trình Việt thật sự xảy ra chuyện rồi sao? Cho nên buổi tối khi xảy ra chuyện, anh đã bị An Tiêu đánh tráo rồi.

“Cô gái à, cô cũng biết đó, chuyện khách sạn có vụ án giết người không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên cấp trên ra lệnh chúng tôi phải cố gắng đè chuyện này xuống, càng ít người biết càng tốt, nếu truyền ra ngoài, khách sạn chúng tôi không thể nào làm ăn được, chức quản lý của tôi cũng không thể giữ được nữa.”

Ông ta lộ ra vẻ mặt làm khó, cuối cùng vẫn nhắm mắt mở miệng nói: “Cô gái à, tôi đã nói rõ chuyện tôi biết cho cô rồi, hy vọng cô có thể giúp khách sạn chúng tôi giữ kín bí mật này, tôi chỉ có thể nói những điều này thôi.”

Giờ Tiêu Mộc Diên như một người gỗ, ngồi ở đó, nhìn phía trước với ánh mắt vô thần, nhất thời không thể nào tiếp thu được chuyện này, Thịnh Trình Việt đột ngột gặp phải vụ án giết người. Hơn nữa, chuyện đã xảy ra một khoảng thời gian rồi. Chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng đến giờ cô mới phát hiện.

Vị quản lý kia thấy trong mắt cô đã đong đầy nước mắt thì không nhìn nổi nữa, bởi vì ông ta sợ cô sẽ phát điên, ngộ nhỡ lúc điên lên làm tổn thương đến mình thì không hay, cho nên 36 kế chạy là thượng sách.

“Cô gái à, nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước. Còn căn phòng trong khách sạn thì cô có thể tiếp tục ở đó, bởi vì anh ấy đã nộp rất nhiều tiền đặt cọc, cô cứ ở tự nhiên.”

Nói xong, ông ta chạy trốn khỏi hiện trường, chỉ để lại một mình Tiêu Mộc Diên ngồi ngơ ngác ở đó.

Kết quả vị quản lý kia chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng khóc thảm thương ở phía sau.

“Xin lỗi… anh xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, nhưng em lại không hay biết gì, em còn ở đó tức giận, cố tình gây sự…” Tiêu Mộc Diên đau khổ dùng tay đánh vào đùi mình.

Lúc này vị quản lý kia quyết định không lo chuyện bao đồng, mặc dù ông rất đau lòng về cảnh ngộ của cô, nhưng ông cảm thấy mình đừng nên cuốn vào những thị phi này sẽ tốt hơn, cho nên ông tăng nhanh bước chân.

Cuối cùng, Tiêu Mộc Diên kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình vào căn phòng đó, cả người cô như một xác chết nằm co ro trên giường, bắt đầu đau khổ khóc lóc.

“Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh sao rồi? Có phải bị thương rất nặng không?”

Anh còn sống không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.